>> Từ trên trời rơi xuống (Phần cuối)

Mẹ tôi gọi điện từ trong làng ra: “Chồng con Hòe tai nạn đêm qua. Giờ đang trong bệnh viện cấp cứu. Nó bị một ô tô tông phải khi đi với con bồ từ trong nhà nghỉ ra. Anh vào đi. Bố anh cứ khăng khăng đòi đi khỏi nhà”.
Vợ tôi tái mặt. Sao mới sáng ra mà đã lắm chuyện.
Ở đời có chuyện gì mà không thể xảy ra. Ngay cái làng cửa sông chỉ bé bằng bàn tay mà chẳng ngày nào không có chuyện. Ngày trước chẳng ai có thể ngờ vùng cửa sông lại trở nên sầm uất thế này. Và cũng chẳng ai ngờ sự phát triển lại chi phối cuộc sống con người nhiều thế. Cứ lao ra đời để đời vùi giập, quăng quật rồi khắc khôn ra. Nếu không thành công thì cũng nhận được những bài học để mà suy ngẫm.
Thời gian mười năm tưởng là dài. Đời người, chuyện xảy ra mười năm trước cũng chỉ như thể mới hôm qua. Lục lại chuyện cũ dễ như thò tay vào túi lấy món đồ. Mười năm trước tôi bước ra cổng. Mẹ hụt hẫng như sắp mất tôi: “Mày đi thật sao?” Tôi gật đầu.
Bản thân cộng thêm sự giúp đỡ của vài thằng bạn, sau hai ngày tôi đã dựng được ngôi nhà ngoài bãi sông.
Cả làng ai chẳng biết chuyện cha không hợp tôi. Ông, một sĩ quan quân đội về hưu, luôn mang bên mình kỷ luật sắt. Tôi, thằng con trai giống ông chỉ ở cái điểm ngang tàng. Trong mắt tôi lúc đó nghề nào cũng bèo bọt.
Sự ngang tàng của tôi, của tuổi trẻ chỉ sông nước mới dung được. Tôi bỏ trường sự phạm về đi cát trên sông. Ông đột quỵ nằm viện lão khoa một tháng. Mỗi lần hai cha con ngồi nói chuyện chỉ câu trước câu sau tôi và ông to tiếng. Bất đồng cách nhìn cách nghĩ. Ông huyết áp cao, mỗi lần thế lại ôm thít ngực. Đó là lý do vì sao tôi dựng căn nhà ngoài bãi sông này, đi thuyền về là ăn ở luôn ngoài đó.
Dạo này trong làng cứ vài hôm lại có một đám tang. Kẻ xấu số là những con nghiện chết vì sốc thuốc, chủ yếu là độ tuổi thanh niên. Chẳng hiểu lũ trẻ ngày nay sao lại dễ dàng hủy hoại đời mình như vậy. Mấy ngày nay ngày nào ti vi cũng đưa tin vụ việc này nọ. Cuộc sống xung quanh đang nóng cả lên.
Làng tôi nằm ven sông. Dân trong làng sống bằng hai nghề chính: làm ruộng và đi cát. Đi cát vốn là nghề cực nhọc, quanh năm dãi nắng dầm mưa. Ở quê tôi, ngoài nghề nông thì đi cát là nghề mà già nửa đàn ông trong làng đều biết. Thậm chí những đứa bé mới mười lăm mười sáu cũng bắt đầu vào nghề. Suốt ngày lênh đênh trên sông nước bởi vậy cách sống cách nghĩ cũng rộng rãi, phóng khoáng, ngang tàng như chính cuộc đời họ. Nhưng nói chung đây là nghề rủi nhiều may ít. Ngày nay hầu như người ta đã quên hẳn nghề này. Vậy mà trước đây người làng tôi đã bấu víu vào nó để sống. Ngay tôi cũng đã từng nếm trải nhọc nhằn từ nghề đó.
Ở ngã tư lại có vụ đụng xe. Thấy đám đông lố nhố và tiếng còi cảnh sát. Tôi rời nhà đi bộ trên vỉa hè. Vài người quen đi ngang qua cất tiếng chào. Ngày mai còn chưa đến. Ngày cuối tuần xả hơi một chút cũng tốt. “A, ông đây rồi. Mất mặt suốt một tuần”, Lộc kéo ghế cho tôi. “Uống cái đã”, Dương nói. Một cái phẩy tay, thêm một vại bia được bê ra. Thì cạch. Dòng bia mát lạnh tuôn vào cổ họng. Bao nhiêu mệt nhọc, bao nhiêu sự đời vợi theo bia.
Thằng Bờm là một quán không sang trọng nhưng có chỗ ngồi lý tưởng. Khách có thể chọn kê bàn chỗ nào tùy thích. Đây là địa điểm ruột của chúng tôi. Uống đến thằng Bờm, nhậu đến thằng Bờm, chuyện phiếm cũng thằng Bờm. Không nhiều lý do, ngoại trừ ở đây có món nem thính đặc biệt được làm một trăm phần trăm theo cách cổ truyền. “Này ông chủ. Có thể xuất chiêu tại đây không?” Chúng tôi đề nghị chủ quán để được vừa ngồi uống bia vừa trực tiếp xem ông biểu diễn tay nghề. “Được thôi. Mỗ chẳng ngại”. Vốn người hiếu khách, ông vui vẻ gật đầu rồi xách ngay dao thớt đến bàn chúng tôi. Tảng thịt còn sống nguyên, đỏ tươi được xả ra thành từng lát lớn rồi băm nhuyễn riêng mỡ riêng nạc. Đôi dao trong tay ông múa hoa cả mắt. Tiếng côm cốp cứ như không khí nhà có cỗ.
Cứ bảo nông thôn thua xa thành thị. Giờ khoảng cách đó không rõ ràng nữa, miễn là có tiền. Mọi nhu cầu được đáp ứng và phục vụ tận nơi. Đôi khi để hưởng chút hương đồng gió nội muốn có hàng xịn phải rời thành phố. “Ăn thì sướng chứ nhìn làm nom tởm bỏ mẹ”, Lộc nhận xét, “Cả một ổ vi trùng, vô phúc mà dính tai xanh”. Dương hỏi: “Thế rốt cục có dám ăn không?” Lộc đáp: “Ăn chứ. Song hơi mất mỹ quan. Không văn minh”. Tôi cười lớn: “Tôi xem ti vi thấy người Nhật toàn ăn sống. Có gã thò tay vào bể lôi ra con bạch tuộc đập bộp xuống bàn rồi cho vào mồm nhai. Thử hỏi Nhật nó không văn minh chắc”. Ông chủ quán góp chuyện tay vẫn băm côm cốp: “Ở đời có cái biết sai lè lè vẫn còn đâm vào nữa là. Mà nói cho cùng thế mới là con người. Mà con người cũng chỉ là con người”. Có hơi men ai chẳng thích bàn. Bản tính của con người là mong được nói những điều mình ngộ ra. Với tôi nơi đây ngoài chuyện nhậu còn là chỗ tôi có thể nhìn sang hàng cà phê bên đường. Dương vỗ vào vai tôi nói: “Này. Không quên được bà Sinh à”. Ừ có thể tôi không quên được thật.
Nhậu xong Dương bảo đi trà đạo. Tôi lấy lý do nhà có việc bỏ về. Trà đạo gì, ổ điếm thì có. Tôi đã vài lần đến đó. Sau thấy vô vị nhạt nhẽo rồi thôi.
Sinh hơn tôi ba tuổi. Mặc dù tôi đã lấy vợ, chuyện cũ vẫn không thể nguôi ngoai được. Hôm đến, Sinh đứng trước hiên: “Anh cho tôi theo xuống thuyền”. Tôi nhướn mắt nhìn Sinh từ đầu đến chân. Tôi bỏ vào nhà dọn mâm ngồi uống rượu. Trời sầm sập tối. “Cô về đi”, tôi nói,” Việc đi cát không phải việc của đàn bà”. Tưởng Sinh đã về, lúc ăn xong quay ra thuyền thấy vẫn ngồi bậc cửa. “Cô đừng tưởng tôi đùa”, tôi nói,”Lênh đênh trên sông sức trai còn không chịu được huống hồ đàn bà”. “Không! Tôi làm được”. Giọng nói cương quyết khiến tôi cứng họng.
Lần đầu tiên chung đụng tôi đã rút tiền trả cho Sinh như một con điếm. Lúc đó tôi đọc thấy sự xót xa trong mắt người đàn bà. Lúc đó tôi thấy mình lọc lõi như một tay anh chị, mặc dù trước đó tôi chưa một lần đi chơi hoang. Sau phút ngỡ ngàng Sinh thản nhiên nhận lấy rồi vớ chiếc áo đắp lên bộ ngực trần. Từ lúc đó ánh mắt chúng tôi cùng hướng ra sông để tránh gặp nhau. Và những lần sau nữa mỗi khi xong chuyện ấy tôi đều giúi tiền vào ngực Sinh như một thói quen.
Sinh quen giục tôi tắm nhanh để ăn cơm. Tôi hay nhìn Sinh lúc đang trút áo khỏi đầu. Bầu ngực trần trắng nhẫy không coóc xê bật tung, đập vào mặt tôi nhưng nhức. Hành động của Sinh hết sức tự nhiên, chẳng có vẻ gì là ngượng ngập. Cử chỉ đó thường làm tôi ngồi chết lặng trên mạn thuyền.
Làng tôi chuyển mình khi có dự án quy hoạch khu công nghiệp. Già nửa cánh đồng phía Bắc nơi có đường ô tô chạy qua nằm vào đất dự án. Ở nơi đó có đường quốc lộ lại giáp cửa sông, giao thông thuận tiện nên lọt vào mắt các nhà kinh tế cũng là dễ hiểu. Bảy mươi phần trăm số hộ trong làng có ruộng nằm trong phần đất quy hoạch. Khi chính thức nghe quyết định thu hồi đất, bảy mươi phần trăm không may mắn đó ngã ngửa người toát mồ hôi. Làm nghề nông mà không có đất thì sống thế nào. Biết là có tiền đền bù đấy nhưng lâu dài vẫn phải là đất. Thông tin các khu công nghiệp sẽ ưu tiên nhận con em các gia đình có phần đất nằm trong dự án vào làm công nhân khiến lòng người bớt phấp phỏng. Nhưng yên trí nhất vẫn là những gia đình chẳng mất mát tí đất nào trong kế hoạch này. Gia đình tôi cũng là một trong những nhà đó.
Cuộc sống mưu sinh và chiếc thuyền cát đã vô tình buộc số phận của tôi và Sinh lại với nhau. Trong tôi không khi nào thoát được cảm giác dằn vặt vì mình đang nằm cạnh một người đàn bà đã có chồng.
Cả vùng cửa sông này ai chẳng biết Sinh là gái bỏ chồng. Tôi cũng từng nghe mẹ tôi và mấy người hàng xóm nói chuyện, làng bên có người con gái lấy chồng chỉ được làm vợ một đêm. Hỏi sao? Bảo đã thất tiết chồng đuổi về. Hỏi sao? Bảo ngay đêm đầu tiên người chồng đã ép vợ dùng ma túy. Mỗi người nói một phách. Nhưng có một chuyện ai cũng nói giống nhau, đó là người chồng đã đưa người đàn bà khác về nhà ngay sau đó.
Khi có quyết định nhận tiền đền bù dân làng mới ngã người sửng sốt. Nhà nhiều ôm về trên trăm triệu, nhà ít cũng ngót nghét vài chục. Không biết thực hay ảo. Từ trước đến nay làng tôi đã dễ mấy ai được chạm vào số tiền lớn thế. Nếu thế này quy hoạch cả cánh đồng thành khu công nghiệp cũng được. Có số tiền lớn trong tay những gia đình mất ruộng chẳng còn phấp phỏng về chuyện không có đất để tính kế lâu dài nữa. Có nhà gọi con cháu về mổ lợn ăn mừng mấy ngày liền. Đau đầu nhất lại là ba mươi phần trăm số hộ yên trí vì không có chút đất nào nằm trong diện tích đất quy hoạch. Người được ăn, kẻ đứng nhòm khiến cho bản chất người được bộc lộ hết mức. Vậy mà ngoài mặt vẫn cười với nhau thật đẹp. Ngẫm ra con người là những kẻ ngụy trang giỏi nhất. Đến người thuần hậu như mẹ tôi cũng hết thở ngắn than dài: “Giá nhà ta có chút ruộng nằm trong khu công nghiệp”. Bố tôi gật gù: “Chuyện thế sự. Nào ai biết đâu được đấy”.