NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT<br><i>Truyện ngắn của Vị Tĩnh </i>

Ngày ấy, khi nàng bước lên xe và vẫy chào tôi, nàng đã khóc. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh đang nhỏ ra từ đôi mắt của nàng. Chúng lăn trên gò má hồng hào, qua khóe miệng bé xinh và rơi xuống đất. Chúng chìm khuất đâu đó dưới đám bụi mù khi chiếc xe chuyển bánh. Cả tôi và nàng đều rất buồn khi phải xa nhau.

Tôi trở lại và ngồi nơi bậc cửa. Tôi chưa dám bước vào nhà. Tôi sợ cái không gian ngập tràn bóng hình nàng nhưng không có nàng ở đó. Thế rồi tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng, những giọt nước mắt đục ngầu vì lấm bụi. Chúng đang lăn về phía tôi. Khi đến bên tôi, chúng dừng cả lại. Không hiểu sao tôi lại ngửa bàn tay của mình ra. Chúng nhanh chóng leo lên trên đó, cọ mình vào làn da của tôi, và chúng trong trẻo trở lại. Chúng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy món đồ nào lại đẹp đẽ và tinh khiết đến vậy. Những viên ngọc bé nhỏ vô giá. Phấn khích khôn cùng, tôi mang chúng vào phòng, bỏ chúng trong một chiếc bình pha lê mà trước đây nàng vẫn thường dùng để đựng những hạt ngọc trai. Tôi chống cằm ngồi ngắm chúng, và tôi nhìn thấy nàng. Trên khuôn mặt nàng, những giọt nước mắt không ngừng chảy. Đôi vai nàng run lên. Tôi áp tai vào miệng bình, và tôi nghe rõ cả tiếng nàng nức nở. Hèn chi những giọt nước mắt vẫn không ngừng lăn đến với tôi. Tôi đã ngồi đó suốt buổi chiều để đón chúng. Tôi đã vui vẻ ngửa bàn tay không biết bao nhiêu lần để chúng leo lên và cọ rửa. Tôi đã phải dùng đến cả những chiếc bình lớn hơn để chúng khỏi phải chen chúc giẫm đạp lên nhau. Đến chiều thì nàng thôi khóc. Tôi nhìn vào những giọt nước mắt và thấy nàng bước xuống xe, đôi mắt đỏ và mái tóc rối bù.

Minh họa của Vũ Huyên
Minh họa của Vũ Huyên
Mỗi buổi chiều, tôi lại ra ngồi nơi bậc cửa. Tôi nghĩ nàng sẽ buồn vào lúc hoàng hôn. Quả nhiên là vậy. Những giọt nước mắt xuất hiện dưới chân tôi. Chúng đã vượt cả một quãng đường xa lắc. Nhưng từ chúng, tôi vẫn ngửi thấy mùi hương dìu dịu của nàng, mùi của làn da và mùi của loại nước hoa quen thuộc. Tôi bỏ chúng vào trong những chiếc bình mới mua về. Nhìn vào đó, tôi thấy nàng đang ngồi bên một dòng sông, tay không ngừng dứt những cánh hoa và mắt thì đẫm ướt. Thú thực nhiều lúc tôi không chịu nổi. Tôi chỉ muốn ngay lập tức chạy đến bên nàng.

Hẳn nàng nhớ tôi ghê lắm? Hẳn nàng đang cảm thấy lạc lõng giữa miền đất lạ. Mỗi chiều, tôi đều thấy nàng bên dòng sông ấy. Mỗi chiều, những giọt nước mắt vẫn không ngừng chảy. Và ở đây, những chiếc bình pha lê đã dựng đầy giá gỗ. Mỗi đêm, tiếng thổn thức của trái tim nàng ru tôi ngủ, và cũng chính những tiếng thổn thức ấy, đánh thức tôi vào mỗi buổi sớm mai. Những mộng mị ướt đầm nỗi nhớ. Nếu cứ thế này, tôi tự nhủ, nếu cứ thế này thì nàng sẽ sống ra sao? Tôi sợ thân thể nàng rồi cũng tan ra thành nước.

Nhưng rồi tôi yên tâm hơn khi thấy những giọt nước mắt cứ thưa dần. Nơi kia nàng đã tìm lại được sự bình yên. Tôi ngắm nhìn nàng đang đi dạo dưới những hàng cây xanh mát. Nàng mặc một chiếc áo màu tím hoa cà, và có lúc đã cười đùa với bạn bè xung quanh. Dù trong nụ cười ấy, vẫn điểm xuyết những nét buồn.

Tôi đậy nắp cho những chiếc bình, bởi đã lâu không còn giọt nước mắt nào tìm đến. Tôi cũng muốn trở lại cuộc sống bình thường. Chỉ có như thế, thời gian mới trôi nhanh hơn, và chúng tôi sẽ sớm gặp lại nhau. Những chiều hôm đi làm về, ngồi nơi bậc cửa, một chút hình ảnh ngày qua vụt hiện lên khiến trái tim tôi đập hụt liên hồi, nhưng tôi cố gắng để lấy lại cân bằng cho tâm trí.

Rồi tôi cũng quen, tôi thôi không còn thấy căn phòng trống trải và lặng yên đáng sợ vì thiếu nàng và những tiếng thổn thức của nàng. Tôi biết, một ngày không xa, nàng sẽ trở về. Căn phòng sẽ lại tràn ngập tiếng cười nói. Chúng tôi sẽ cùng bên nhau ngắm những giọt nước mắt nhớ nhung của tháng ngày xa cách. Tôi mỉm cười một mình và thấy lòng nhẹ nhõm.

Thế nhưng một ngày kia, khi vừa bước chân về, tôi thấy cơ man nào là những giọt nước mắt đang chờ tôi nơi bậc cửa. Những giọt nước mắt mang đến một mùi vị xa lạ mà tôi chưa bao giờ cảm thấy từ nàng. Nó giống như mùi vị rượu vang hòa trộn thêm chút nồng nàn hăng hắc của mồ hôi. Tôi hơi bối rối, nhưng rồi tôi vẫn ngồi xuống, ngửa bàn tay ra và chào đón chúng. Chúng yên lặng, băn khoăn như thể muốn nói với tôi một điều gì. Chúng không chịu leo lên bàn tay tôi. Một lúc sau chúng bỏ đi. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với chúng, và không hiểu điều gì đang xảy đến với nàng. Đó có phải là những giọt nước mắt của nàng không? Tại sao chúng không leo lên bàn tay tôi và cọ rửa như chúng đã từng làm vậy? Tôi trở vào nhà, nhìn vào mấy chiếc bình pha lê đựng những giọt nước mắt của nàng. Tôi phát hiện ra chúng không còn trong trẻo và tinh khiết như xưa. Chúng chuyển sang màu trắng đục như tròng mắt của những con cá chết. Và tôi không còn nhìn thấy hình ảnh của nàng, dù là những hình ảnh của kỷ niệm.

Những giọt nước mắt kỳ lạ ấy vẫn không ngừng ghé đến, nhưng vào lúc đêm khuya. Chúng dừng lại trước cửa, chúng đánh thức tôi bằng những tiếng kêu khó hiểu, như muốn nói mà không thể nói. Tôi bước ra với chúng, ngồi xuống bên cạnh chúng. Chúng vẫn không leo lên bàn tay mời gọi của tôi. Rồi chúng lại bỏ đi, để tôi một mình với hàng ngàn mũi kim hoài nghi đâm vào da thịt.

Cứ thế cứ thế mỗi đêm, chúng lại đến, lại băn khoăn dằn dỗi, lại im lặng và rồi lại quay đi, biến mất trên con đường cát bụi tối đen. Nhưng có một lần, giọt nước mắt duy nhất đã ở lại. Nó run rẩy, mon men leo lên bàn tay tôi. Nó uể oải cọ rửa, từng chút một. Và khi đã được sạch sẽ, nó mệt mỏi lăn vào giữa lòng bàn tay. Hình như tôi nghe tiếng nó thở dài. Tôi nhìn vào nó và thấy đôi vai trần của nàng đang run lên trong đêm tối. Cái mùi vị xa lạ hôm nào lại xộc vào mũi tôi. Tôi hất giọt nước mắt đó ra đường và trở vào nhà. Hành động chậm rãi vô hồn, tôi ném tất cả những chiếc bình pha lê xuống đất, chúng vỡ òa và dội ngược vào tôi những tiếng kêu sắc nhọn. Những giọt nước mắt của nàng vung vãi khắp nơi. Tôi giẫm lên chúng, gắng nghiền nát chúng nhưng chúng vẫn nguyên vẹn một cách trơ lỳ. Tôi càng giẫm mạnh, và bàn chân tôi tứa máu. Tôi thấy mình bất lực. Những giọt nước mắt của tôi bất chợt tuôn rơi, chúng rơi xuống và vỡ tan khi chạm vào những giọt nước mắt của nàng. Dùng chổi, tôi quét dọn những mảnh pha lê vỡ và những giọt nước mắt mà có lúc tôi đã từng trân trọng. Tôi nhóm chúng lại một chỗ, bỏ chúng vào trong một chiếc thùng nhựa màu đen, rồi đem vứt ra đường. Những chiếc xe chở rác sẽ đến và làm nốt phần việc còn lại, mang chúng đi khuất khỏi tầm mắt.

Nàng hẳn đã quên tôi. Những giọt nước mắt xa lạ kia cũng thôi không tìm đến và quấy rầy tôi trong đêm tối. Riêng về phần tôi, có những đêm không ngủ, một mình đếm bước trong căn phòng quạnh quẽ, bàn chân lại vô tình giẫm phải những giọt nước mắt ngày xưa. Những giọt nước mắt mà lúc quét dọn tôi đã vô tình để sót. Chúng vẫn lặng yên đợi chờ rồi bất ngờ lăn ra đón bước chân tôi, làm bàn chân tôi nhói đau khi giẫm phải. Tôi nghĩ đã lâu lắm mình chưa dọn dẹp lại căn phòng. Có quá nhiều thứ cần vứt bỏ, không chỉ là những giọt nước mắt đang lẩn trốn đâu đó trong những xó xỉnh tối tăm.

Văn nghệ

Tự hào một dải non sông
Văn hóa - Thể thao

Tự hào một dải non sông

Những ấn phẩm ngợi ca vẻ đẹp quê hương đất nước, ngợi ca chủ nghĩa anh hùng cách mạng là điểm nhấn trong loạt ấn phẩm của nhà xuất bản Kim Đồng chào mừng Ngày Sách và Văn hóa đọc Việt Nam lần thứ Tư, 50 năm Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Tạo không gian mở phát triển văn học
Văn hóa - Thể thao

Tạo không gian mở phát triển văn học

Văn học chưa có khung pháp lý thống nhất và chi tiết để định hướng, cụ thể hóa chính sách cho tác giả, tác phẩm, hoạt động trong lĩnh vực này. Việc xây dựng, ban hành nghị định về khuyến khích phát triển văn học vừa đáp ứng nhu cầu cấp thiết, vừa mang ý nghĩa quan trọng.

"Giai điệu tri ân" – lời cảm ơn sâu sắc Agribank gửi đến khách hàng
Văn nghệ

"Giai điệu tri ân" – lời cảm ơn sâu sắc Agribank gửi đến khách hàng

Tối mai, 12.12, tại Nhà hát Hồ Gươm sẽ diễn ra chương trình nghệ thuật “Giai điệu tri ân” do Agribank tổ chức. Sự kiện là lời cảm ơn sâu sắc từ Agribank gửi đến những khách hàng, đối tác và cộng đồng - những người đã đồng hành, sẻ chia và cùng kiến tạo những giá trị bền vững trong suốt hành trình phát triển.

Hé lộ sân khấu choáng ngợp của siêu nhạc hội 8WONDER Winter trước giờ G
Văn hóa - Thể thao

Hé lộ sân khấu choáng ngợp của siêu nhạc hội 8WONDER Winter trước giờ G

Toàn bộ phần sân khấu “đóng băng” 8WONDER Winter đã hoàn thiện những khâu setup cuối cùng để sẵn sàng chào đón ban nhạc hàng đầu thế giới Imagine Dragons và dàn Vpop Việt đình đám trước hàng chục ngàn khán giả Sài Thành. Ban nhạc hàng đầu thế giới dự kiến sẽ đến TP. Hồ Chí Minh chiều hôm nay để sẵn sàng cho siêu nhạc hội tại đại đô thị Vinhomes Grand Park.

Để điện ảnh Việt cất cánh
Văn hóa - Thể thao

Để điện ảnh Việt cất cánh

Để điện ảnh Việt Nam thực sự cất cánh và hội nhập thế giới, cần có một chiến lược toàn diện và đồng bộ; giải pháp không chỉ giúp nâng cao chất lượng phim mà còn phải thúc đẩy sự phát triển bền vững của ngành công nghiệp này.

Giải pháp cho vấn đề bản quyền âm nhạc
Văn hóa - Thể thao

Giải pháp cho vấn đề bản quyền âm nhạc

Dù đã có cải thiện, nhưng vi phạm bản quyền âm nhạc tại Việt Nam vẫn là vấn đề nan giải. Theo Tổng Giám đốc Trung tâm Bảo vệ quyền tác giả âm nhạc Việt Nam (VCPMC), NSƯT, nhạc sĩ ĐINH TRUNG CẨN, để giải quyết vấn nạn này, cần thực hiện đồng bộ nhiều giải pháp.

Đưa giá trị của văn hóa lan tỏa đến cộng đồng
Văn nghệ

Đưa giá trị của văn hóa lan tỏa đến cộng đồng

Ngày 3.10, tại không gian nghệ thuật 34 Châu Long, Hà Nội đã diễn ra mạn đàm văn chương có chủ đề về văn hóa, tinh hoa trong văn thơ xưa và nay, với sự tham gia của các văn nghệ sĩ, nhà nghiên cứu phê bình văn học; được chủ trì bởi nhà sưu tập Thúy Anh - người khởi xướng nhiều chuỗi hoạt động văn hóa, nghệ thuật đậm đà tính nhân văn và hướng tới cộng đồng.