Kịch bản (Phần 1)<BR><I>Truyện ngắn của Phạm Thị Ngọc Liên</I>

>> Kịch bản (Phần cuối)

Kịch bản (Phần 1)<BR><I>Truyện ngắn của Phạm Thị Ngọc Liên</I> ảnh 1
Minh họa của Vũ Xuân Hoàn

Một.

Thắt xong chiếc cà vạt, tôi âu yếm hôn nhẹ lên môi Kiên trước khi tiễn anh ra khỏi căn hộ chung cư. “Em ngủ tiếp đi”. Anh bảo rồi vỗ nhẹ lên má tôi: “Em là sướng nhất. Giờ anh chỉ muốn ngủ thôi nhưng lại phải đi làm”. Tôi nũng nịu: “Thì anh ở lại ngủ thêm nửa tiếng nữa rồi đi cũng được mà. Ai dám tính giờ làm với sếp?” Kiên lắc đầu: “Bậy. Anh phải làm gương cho tụi nó chứ. Sếp mà vô trễ hoài, lính nó coi không ra gì ngay. Thôi, em vào ngủ đi nhé. Anh đi đây”.

Khóa cửa xong, tôi đi vào phòng tắm, mở nước nóng, pha vào đó một ít tinh dầu hoa bưởi, thứ mùi tạo cho tôi có hương thơm da thịt của một cô gái miệt vườn – mùi mà người đàn ông thành thị và thành đạt nào cũng thích.

Nằm lơ mơ trong bồn tắm, tôi đưa bàn tay có những ngón búp măng lên ngắm. Bàn tay thon nuột, móng cắt bằng phẳng, sạch sẽ, hồng hào, không phủ một lớp hóa chất nào trên đó. Bàn tay khi Kiên cầm đã ngạc nhiên kêu lên: “Em là gái quê mà có bàn tay đẹp quá, như của tiểu thư nhà giàu”. Rồi anh âu yếm hôn lên ngón áp út, nơi anh đã tình tứ đeo vào đấy một chiếc nhẫn  hột xoàn, tình tứ dặn dò: “Đây chỉ là một tí quà để em nghĩ đến anh mỗi khi rửa tay”. Lúc ấy tôi đã mừng rơn trong bụng nhưng vẫn giả vờ nũng nịu: “Em đâu cần phải có thứ này mới nhớ anh. Em nghiện anh rồi mà”. Kiên cười một cách thỏa mãn, cúi hôn tôi say sưa; “Tất nhiên là em phải nghiện anh thì anh mới cưng chứ”. Luôn luôn, khi tôi có cử chỉ nũng nịu, anh thường tỏ ra rất sung sướng và đầy tự hào. Rời tôi với vô vàn quyến luyến, trước khi ra cửa, anh lại móc bóp, lấy ra một xấp tiền đặt vào tay tôi: “Để em đi shopping đỡ buồn khi vắng anh”. Giấu nụ cười trên vai Kiên, tôi thở dài buồn bã: “Em biết rồi. Anh cứ đi đi”.

Mỗi tuần, tôi gặp anh vào một giờ, một ngày nhất định. Với một người đàn ông thành đạt, có vị trí xã hội, có gia đình thì bốn tiếng đồng hồ mỗi tuần là nhiều lắm rồi. Anh còn bao nhiêu công việc, bao nhiêu quan hệ khác phải giải quyết, chưa kể thời gian dành cho gia đình, nơi có một bà vợ mà anh chỉ nhún vai khi nhắc đến.

Thật ra, tôi không quan tâm đến vợ Kiên. Cái trò than thở không hợp, không hạnh phúc với vợ của những người đàn ông có nhân tình, ai mà chẳng biết. Tốt nhất là cứ vờ như không nghe, không biết, không thấy về nhân vật ấy để đem lại sự nhẹ nhõm cho người ta và cả cho mình. Kiểu ứng xử này khiến họ thích lắm. Và tôi thì có nhiều tiền, nhiều nữ trang!

Nhắc đến nữ trang, tôi cười một mình. Chỉ riêng nhẫn hạt xoàn, tôi có đủ bộ sưu tập cho mười ngón. Tất nhiên không phải của một mình Kiên cho. Mỗi tuần anh gặp tôi chỉ một lần, vậy sáu ngày còn lại, tôi không thể để uổng phí. Kể cả ngày gặp anh, tôi cũng có thể hẹn thêm một người khác, ở một chỗ khác, sau khi đã tiễn anh về.

Hôm nay tôi không hẹn ai cả. Tôi đi uống cà phê ở gần nhà Dũng.

Hai.

Dũng không phải là một “con mồi” của tôi. Mối quan hệ giữa tôi và anh thật là khủng khiếp. Trước đó vài năm, anh từng là người tôi yêu say đắm, mê muội, đến nỗi chấp nhận là người tình trong bóng tối, đau khổ nhìn anh biểu diễn hạnh phúc bên bà vợ có hôn thú hẳn hoi. Bài ca “không yêu vợ, sống chung vì bổn phận, trách nhiệm, vì cha mẹ, con cái, vì sự nghiệp…” tôi nghe lần đầu tiên là từ anh. Lúc ấy tôi tin lắm. Tin đến độ nghĩ mình là thiên thần trời ban xuống để an ủi cuộc đời anh, để hộ mệnh anh, để… hàng chục việc khác mà anh rót vào tai tôi mỗi ngày. Nhưng sau ba năm lén lút, hai lần phá thai, tôi hiểu anh sẽ không bao giờ ly hôn với “người đàn bà ghê gớm” để lấy “thiên thần hộ mệnh” về làm vợ cả. Đó là lần đầu tiên tôi có cảm giác muốn giết anh. Nhưng tôi không điên dại gì để làm việc ấy và giam cuộc đời mình sau cánh cửa nhà tù. Thế là sau khi phá thai theo ý của anh, tôi bảo mình không yêu anh nữa và muốn chia tay.

Một đứa con gái gốc gác nhà quê, học hành chẳng bằng ai, sống giữa một thành phố đầy dẫy cạm bẫy và cám dỗ, sẽ gặp những hoàn cảnh gì? Cho tới giờ phút này, tôi vẫn cám ơn Dũng vì đã cho tôi một khởi đầu không tệ lắm. Để từ đó, tôi có thể dùng tấm thân của mình như một tài sản đề đầu tư.
Khi chia tay, Dũng cho tôi một số tiền khá lớn, đủ để tôi sang một căn hộ nho nhỏ. Anh nói, giọng đầy ân hận: “Anh không thể thay đổi mọi việc nên đành xin bù đắp cho em bằng cách này. Em vẫn có thể ở căn hộ anh thuê và dùng số tiền ấy để mở một cửa hàng nho nhỏ…” Tôi bảo mình không muốn dính líu gì với anh nữa nên sẽ không ở căn hộ cũ, nhưng tiền anh cho thì tôi nhận: “Coi như em bán thân cho anh mấy năm qua, giờ thì anh trả tiền. Vậy là sòng phẳng”. Lúc đó, Dũng đã nhìn sững tôi. Có lẽ anh không thể ngờ tôi lại thốt ra câu nói tàn tệ ấy. Anh lẳng lặng đặt gói tiền trên bàn và bước ra khỏi cửa.

Ngồi một mình trong căn phòng đầy ắp yêu thương, tôi đã khóc đến sưng cả mắt. Anh không hiểu tôi đã yêu anh đến mức nào sao? Và oán hận anh đến mức nào sao? Suốt một tuần lễ trước, tôi đã kín đáo ngồi ở một quán cà phê gần nhà anh để choáng váng nhìn thấy vợ anh ôm cái bụng lặc lè gần sanh vui vẻ từ xe anh bước xuống. Tôi đưa tay sờ lên cái bụng không còn mầm sống của mình và ý muốn giết anh chợt nổi lên. Vợ anh được đẻ còn tôi thì không. Anh sẽ phải trả giá về sự tàn nhẫn của mình.

Đứa con gái nhà quê hiền lành, tin người đã chết từ ngày đó. Tôi dùng số tiền Dũng “bù đắp”, thuê một căn hộ nhỏ, bắt đầu học cách sống của một “thợ săn”. Tôi săn đàn ông có vợ - những kẻ có máu ngoại tình như Dũng. Giờ đây, kinh nghiệm xương máu của tình yêu đã giúp tôi trở thành một người luôn yêu say đắm nhưng thật sự chẳng yêu ai.

Năm năm trôi qua. Những cuộc săn tìm đã biến tôi trở thành người đàn bà giàu có – ít nhất với số tiền khá lớn và hộp nữ trang gửi trong ngân hàng. Những người đàn ông tôi săn được, luôn là những kẻ không hạnh phúc với vợ và muốn có một cô nhân tình bí mật, ngoan ngoãn, biết vâng lời – giống hệt ý muốn của anh. Khi nằm trong vòng tay họ, tôi luôn là đứa con gái nhà quê vừa lên thành phố ít lâu, ngây thơ, bé bỏng, thiệt thòi, cam phận như họ muốn và khi họ đi rồi, tôi lại đến ngân hàng với chút quà mà họ vỗ về. Đôi khi tôi tự hỏi liệu Dũng có biết được cảnh đời hiện tại của tôi không? Hay anh đã xóa tôi ra khỏi bộ nhớ của anh một cách dửng dưng, lạnh lùng như những lần anh bảo tôi phá thai?

Mỗi lần nghĩ tới điều ấy, tôi lại đến ngồi ở quán cà phê gần nhà Dũng. Cảm giác đau đớn choáng ngợp ngày nào khi nhìn thấy vợ anh mang bầu đã mất. Thay vào đó là cảm giác bình thản căm hận. Tôi bình thản nhìn vợ chồng con cái anh đi qua đi lại trước mắt. Con gái của anh giờ đã lên bốn tuổi, trông thật xinh xắn với chiếc áo đầm hồng. Mỗi lần trông thấy nó, tôi lại liên tưởng đến hai đứa con không được sinh ra của mình. Chúng là gái hay trai? Gương mặt chúng như thế nào? Sẽ giống anh hay giống tôi? Càng nghĩ, tôi càng hận anh.

Ba.

Kiên yêu tôi thật sự, hay ít ra, những gì anh biểu lộ cho phép tôi nghĩ như vậy. Anh là người đầu tiên mua cho tôi một căn hộ chung cư cao cấp, nơi anh chỉ đến với tôi mỗi tuần một lần. Anh chu cấp cho tôi rất đầy đủ, rất thừa dư và luôn chặc lưỡi than thở: “Giá như anh còn độc thân, anh sẽ cưới em ngay”. Cũng vẫn bài ca đó nhưng khi anh nói, nó đầy vẻ chân thành. Ngay cả cách anh yêu tôi cũng khác những người đàn ông khác. Họ vồ vập thô bạo bao nhiêu, anh nâng niu chiều chuộng bấy nhiêu. Đáp lại, tôi cho Kiên thấy tôi yêu anh xiết bao và chấp nhận mọi thiệt thòi của một người tình bí mật. Đôi khi trong tay anh, tôi khóc. Đó là lúc tôi nghĩ đến Dũng, nghĩ đến thời gian đau khổ vì yêu của mình. Thế nhưng, Kiên cứ ngỡ tôi khóc vì anh. Nước mắt của tôi làm anh xúc động. Anh bảo: “Đừng buồn. Em không phải sống như thế này mãi đâu. Rồi em sẽ tìm được một người đàn ông xứng đôi vừa lứa và không phải chịu thiệt thòi nữa. Tin anh đi”.

Tôi gật đầu trong nước mắt. Nhưng trong thâm tâm tôi, một nụ cười khinh bạc lại nở ra. Lấy chồng không phải là mục đích tôi nhắm đến. Tôi muốn một điều khác, khó khăn hơn.

Tôn trọng Kiên, tôi không hẹn bất cứ người đàn ông nào khác trong căn hộ chung cư của mình. Giờ đây, tôi cũng đã có một số vốn lớn, đủ để sống nhiều năm, không cần phải săn tìm kẻ có tiền như trước nữa. Xuất hiện ở nơi công cộng, tôi là một phụ nữ trẻ, sang trọng, chủ một quán cà phê thời thượng. Thật ra, Kiên là một người tốt, rất tốt. Bao bọc tôi nhưng anh vẫn khuyên tôi không nên kéo dài cuộc đời của một nhân tình. Chính anh bỏ vốn cho tôi làm ăn, để tôi khỏi buồn trong những thời gian trống vắng. Nhất là để tôi có một diện mạo mới, có thể tìm được một người chồng sau này. Anh quả là người sành sỏi và hiểu đời – hoặc hiểu tâm lý đàn ông – bởi vì với diện mạo ấy, quả thật tôi có nhiều người đàn ông khác để ý. Một vài người tỏ ra có cảm tình đặc biệt với tôi. Nhưng tôi không để lòng mình rung động với bất cứ ai cả. Đối với tôi yêu một lần là quá đủ tan nát cuộc đời rồi. Lần phá thai thứ hai đã biến tôi trở thành người phụ nữ vô sinh. Liệu có người đàn ông nào chấp nhận cưới một người đàn bà không thể sinh con như những người đàn bà khác?

Bốn.

“Có”. Ông ta trả lời tôi như vậy. Mỗi ngày, ông ta luôn đến quán cà phê của tôi vào một giờ nhất định, luôn ngồi một mình ở chiếc bàn trong góc, nơi có đặt một chậu hoàng lan. Ông ta ngồi đó, yên lặng và kín đáo ngắm nhìn tôi trong khi uống chầm chậm từng ngụm cà phê. Dần dà, ông mỉm cười chào tôi và hỏi han một vài câu. Rồi ông đề nghị mời tôi uống một ly nước quả. Lại một con mồi muốn xin chết đây. Tôi nghĩ nhưng không để tâm đến. Vì ông ta không thuộc vào những thành phần mà tôi săn đuổi. Dễ chừng ông ta đã qua ngưỡng sáu mươi với mái tóc muối nhiều hơn tiêu và khá nhiều nếp nhăn trên vầng trán. Ở tuổi này, đàn ông đã quá lõi đời, khó có mưu mô nào mà họ không đoán ra được. Vì thế, trước đôi mắt ngắm nhìn đầy ngưỡng mộ của ông ta, tôi vờ như chẳng biết gì.

Văn nghệ

Tự hào một dải non sông
Văn hóa - Thể thao

Tự hào một dải non sông

Những ấn phẩm ngợi ca vẻ đẹp quê hương đất nước, ngợi ca chủ nghĩa anh hùng cách mạng là điểm nhấn trong loạt ấn phẩm của nhà xuất bản Kim Đồng chào mừng Ngày Sách và Văn hóa đọc Việt Nam lần thứ Tư, 50 năm Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Tạo không gian mở phát triển văn học
Văn hóa - Thể thao

Tạo không gian mở phát triển văn học

Văn học chưa có khung pháp lý thống nhất và chi tiết để định hướng, cụ thể hóa chính sách cho tác giả, tác phẩm, hoạt động trong lĩnh vực này. Việc xây dựng, ban hành nghị định về khuyến khích phát triển văn học vừa đáp ứng nhu cầu cấp thiết, vừa mang ý nghĩa quan trọng.

"Giai điệu tri ân" – lời cảm ơn sâu sắc Agribank gửi đến khách hàng
Văn nghệ

"Giai điệu tri ân" – lời cảm ơn sâu sắc Agribank gửi đến khách hàng

Tối mai, 12.12, tại Nhà hát Hồ Gươm sẽ diễn ra chương trình nghệ thuật “Giai điệu tri ân” do Agribank tổ chức. Sự kiện là lời cảm ơn sâu sắc từ Agribank gửi đến những khách hàng, đối tác và cộng đồng - những người đã đồng hành, sẻ chia và cùng kiến tạo những giá trị bền vững trong suốt hành trình phát triển.

Hé lộ sân khấu choáng ngợp của siêu nhạc hội 8WONDER Winter trước giờ G
Văn hóa - Thể thao

Hé lộ sân khấu choáng ngợp của siêu nhạc hội 8WONDER Winter trước giờ G

Toàn bộ phần sân khấu “đóng băng” 8WONDER Winter đã hoàn thiện những khâu setup cuối cùng để sẵn sàng chào đón ban nhạc hàng đầu thế giới Imagine Dragons và dàn Vpop Việt đình đám trước hàng chục ngàn khán giả Sài Thành. Ban nhạc hàng đầu thế giới dự kiến sẽ đến TP. Hồ Chí Minh chiều hôm nay để sẵn sàng cho siêu nhạc hội tại đại đô thị Vinhomes Grand Park.

Để điện ảnh Việt cất cánh
Văn hóa - Thể thao

Để điện ảnh Việt cất cánh

Để điện ảnh Việt Nam thực sự cất cánh và hội nhập thế giới, cần có một chiến lược toàn diện và đồng bộ; giải pháp không chỉ giúp nâng cao chất lượng phim mà còn phải thúc đẩy sự phát triển bền vững của ngành công nghiệp này.

Giải pháp cho vấn đề bản quyền âm nhạc
Văn hóa - Thể thao

Giải pháp cho vấn đề bản quyền âm nhạc

Dù đã có cải thiện, nhưng vi phạm bản quyền âm nhạc tại Việt Nam vẫn là vấn đề nan giải. Theo Tổng Giám đốc Trung tâm Bảo vệ quyền tác giả âm nhạc Việt Nam (VCPMC), NSƯT, nhạc sĩ ĐINH TRUNG CẨN, để giải quyết vấn nạn này, cần thực hiện đồng bộ nhiều giải pháp.

Đưa giá trị của văn hóa lan tỏa đến cộng đồng
Văn nghệ

Đưa giá trị của văn hóa lan tỏa đến cộng đồng

Ngày 3.10, tại không gian nghệ thuật 34 Châu Long, Hà Nội đã diễn ra mạn đàm văn chương có chủ đề về văn hóa, tinh hoa trong văn thơ xưa và nay, với sự tham gia của các văn nghệ sĩ, nhà nghiên cứu phê bình văn học; được chủ trì bởi nhà sưu tập Thúy Anh - người khởi xướng nhiều chuỗi hoạt động văn hóa, nghệ thuật đậm đà tính nhân văn và hướng tới cộng đồng.