Tà kiếm đuôi rồng quật ngược (Phần 1)
Tà kiếm đuôi rồng quật ngược (Phần cuối)
3
Đã nhận ra người đứng tựa vào bức tường đất của chùa, tay bỏ vào túi đó là Akazawa, Gennosuke định làm lơ đi ngang qua. Thấy vậy, Akazawa nhanh nhẹn rời khỏi bức tường, chường ra trước như chặn đường anh lại. Không làm sao hơn, Gennosuke đành dừng lại.
“Có việc gì à?”
“Tất nhiên!”
Akazawa đáp, hai cánh tay vẫn buông thõng.
Chỗ đó khoảng giữa đường dốc lên xóm Karamono, nắng chiếu từ đầu dốc trượt nghiêng xuống. Chẳng bao lâu nữa, mặt trời sẽ khuất phía bên kia dốc. Chỉ còn chút ánh nắng yếu ớt. Quay lưng ra phía ánh nắng ấy, tóc Akazawa dựng đứng lên nhuộm một màu vàng óng. Mặt hắn chìm trong bóng râm, gò má cao gồ lên, mắt ti hí, đuôi mắt xếch, miệng rộng mím chặt lại, hướng thẳng về phía Gennosuke. Thân người hắn cao mà gầy. Áo quần vẫn thô sơ như lần trước anh gặp hắn.
“Có việc gì thì nói nhanh đi. Dù gì đi nữa, chặn đường thế này là chuyện quá quắt đấy”.
Nghe Gennosuke nói thế, Akazawa bật cười, rồi hạ giọng nói:
“Chuyện này, ta không muốn người khác nghe...”
“...”
“Ta thì chẳng sao, nhưng phía ngươi thì phiền đấy”.
Gennosuke làm thinh, đăm đăm nhìn đối phương. Anh chẳng hiểu hắn nói đến chuyện gì. Có vẻ chẳng phải Akazawa chận đường để lặp lại chuyện thách đấu.
“Người đàn bà ấy là vợ ta đấy”.
Akazawa đột ngột nói thẳng.
“Ta nói thế, ngươi nhớ ra rồi chứ gì?”
“Chuyện gì kia?”
Gennosuke hỏi lại, nhưng mặt anh tái xanh ngay. Lời Akazawa khiến anh hiểu ra. Akazawa nói đến người đàn bà mà anh đã gặp ở đền Akakura Fudo. Đêm ấy, sau khi chia sẻ với người đàn bà giờ phút ngọt ngào chơi vơi giữa mộng và thực, Gennosuke đã trở lại đại sảnh đường nằm ngủ. Lát sau, người đàn bà cũng trở lại, nằm úp sát như dính vào lưng anh. Nhưng sáng ra, Gennosuke thức dậy thì không thấy người đàn bà ấy đâu nữa.
Từ đó đến nay đã mười ngày qua. Mười ngày qua rồi, hình ảnh người đàn bà ấy vẫn không phai nhạt đi, mà ngược lại, còn in đậm hơn trong tâm khảm Gennosuke. Lúc ấy, anh đã nghĩ rằng chuyện chỉ xảy ra ở đấy rồi thôi, nên đã không gắng hỏi cho ra tên họ, thân thế của người ấy, nhưng bây giờ, anh lại ân hận đã không hỏi. Lòng anh mang một nỗi hoài vọng tha thiết về người đàn bà ấy. Anh chắc chắn rằng người ấy là vợ của võ sĩ nào đấy trong thành. Nếu thế thì cũng có thể có ngày cùng đi trong phố mà gặp lại nhau được. Đó là niềm hy vọng mong manh còn lại cho anh. Dù sao, người ta là vợ của ai đấy rồi. Gặp nhau lần nữa để làm gì thì anh không biết. Chỉ tha thiết muốn gặp lại mà thôi. Đêm ân ái ngọt ngào trên núi ấy lưu lại dư âm nồng đậm trong lòng anh.
Huyễn tưởng ấy đã bị lời nói của Akazawa đập vỡ tan tành.
“Ngươi đã ngủ với vợ ta chứ gì”. Akazawa tiếp tục nói lời trắng trợn. “Khỏi phải trả lời! Không trả lời thì ta cũng đã biết rồi”.
“Ai đã nói như thế?”
Im lặng một hồi, Gennosuke hỏi thử như thế. Mặt anh lại đỏ lên. Hẳn là đã có kẻ nào dòm thấy hành vi của anh với người đàn bà ấy rồi. Anh nhớ lại lẫn lộn trong đám người ở lại qua đêm ấy, đã có vài người võ sĩ trong thành mà. Chỗ bọn ấy cách xa anh nên không nhận ra được là ai, nhưng có lẽ trong số đó có kẻ đã chú ý theo dõi anh và người đàn bà ấy rồi.
“Ai nói à?” Akazawa cười nhe răng trắng nhởn, có vẻ chế nhạo. “Chính vợ ta đã khai ra đấy. Còn gì chắc chắn hơn nữa đâu!”
“...”
“Nào, ngươi tính sao đây?”
“Thế ngươi muốn gì?”
Gennosuke hỏi lại, chợt đâm ra thắc mắc.
“Muốn gì à?” Đôi mắt ti hí của Akazawa nhìn như đâm vào mặt Gennosuke. “Ngươi đã ngủ với vợ ta. Thông thường thì khỏi cần nói gì, cứ chém chết ngươi đi là được, nhưng ta không làm thế đâu. Ta đã thách đấu rồi đấy. Nhận lời đi! Dùng trận đấu kiếm thông thường để giải quyết là được”.
“...”
“Sao nào? Không còn dị nghị gì chứ?”
“Ngươi gài bẫy ta phải không?”
Gennosuke nói, giọng sắc nhọn. Anh đã hiểu ra mưu toan của Akazawa. Đồng thời cảm thấy lạnh sống lưng, ngán sợ cho sự lì lợm dai dẳng của tên đàn ông này. Vì muốn tỉ thí với phái kiếm Unkou mà hắn đã dùng cả thân thể của vợ hắn để gài bẫy anh!
“Gài bẫy à? Đừng nói lời khó nghe thế chứ!” Akazawa nói, giọng có vẻ lấn lướt trên chân. “Mà ngươi muốn nghĩ như thế thì cứ tự nhiên. Dù ngươi có nghĩ thế nào đi nữa, cũng không gột rửa được tiếng xấu đã thông gian với vợ người đâu”.
“...”
“Cho ngươi được giải quyết chuyện này bằng trận đấu kiếm, là nhã ý của ta đấy. Nếu ngươi không chịu nhận, ta sẽ loan truyền chuyện xấu xa ấy ra cho mọi người biết”.
“Đồ vô liêm sỉ!”
“Ngươi cảm thấy xấu hổ, chứ ta thì không. Nếu cần, ta sẽ làm ầm lên cho xấu mặt ngươi. Hiểu chưa?”
Akazawa vừa nói vừa quay ngang.
“Khỏi phải trả lời ngay bây giờ. Sẽ có Sakabe chuyển lời thách đấu một lần nữa, lúc đó hãy can đảm mà nhận lời đi nhé. Thôi, ta đi đây”.
Gennosuke đứng sững nhìn theo. Anh hiểu là không còn cách nào thoát được nữa, dù rất muốn tránh chuyện đấu kiếm với đối thủ như thế. Không biết có thể thắng được hắn không?
Gennosuke chầm chậm bước lên dốc. Khuôn mặt trắng ngà của người ấy hiện lên trong trí anh. Khuôn mặt của người đàn bà muốn thỏa mãn ý muốn của chồng mà đang tâm giao phó thân thể mình cho một người đàn ông khác. Một người đàn bà đáng xấu hổ. Nhưng sao lòng anh vẫn không thể căm ghét người đàn bà ấy được.
4
Nhà Satomura Shozo ở tận xóm Kaji gần cuối khu cận thành. Thấy Gennosuke đến, Satomura lộ vẻ ngạc nhiên nhưng liền mời anh vào nhà. Được đưa vào phòng uống trà, đến phiên anh ngạc nhiên vì tiếng trẻ con thật dễ thương chào anh, từ bên trong căn phòng mờ tối. Satomura thắp đèn lồng lên thì thấy có thằng bé khoảng bốn, năm tuổi ngồi đấy, có lẽ là con của Satomura. Gennosuke thấy đứa bé ấy lần đầu. Anh ngồi xuống, nghiêm nghị chào lại.
Vợ chết bệnh hai năm trước, Satomura ở vậy nuôi con. Trong bếp, có vẻ bà già Saku mà Gennosuke cũng biết mặt, đang làm bếp, vang tiếng lụp cụp. Nhà Satomura chỉ có chừng ấy người.
Không biết chỉ có hai cha con trong căn phòng mờ tối này thì Satomura suy nghĩ chuyện gì nhỉ. Bất giác, Gennosuke tò mò nhìn mặt Satomura.
Trong nhà mờ tối, có vẻ gì đấy buồn thảm.
“Không lấy vợ khác sao?”
“À... Nhưng mà...”. Satomura lúng túng nói. “Có vẻ chẳng ai muốn vào. Nhà nghèo, lại có con nhỏ nữa, điều kiện tệ quá mà”. Rồi chợt định thần lại, hỏi Gennosuke: “Anh đến có việc gì gấp à?”
“Ừm, có điều muốn hỏi anh đây”.
Gennosuke cúi mặt xuống, có chút lưỡng lự, nhưng rồi nghĩ là phải thành thật mà hỏi thử xem sao.
“Anh biết là cha tôi đã dụng công tạo ra kiếm pháp Đuôi rồng quật ngược đấy nhỉ?”
“Vâng”.
“Anh không được truyền thụ kiếm pháp ấy chứ?”
“Tất nhiên là thế. Làm sao một tay kiếm non nớt như tôi mà được truyền thụ bí kiếm ấy”. Satomura nói, thẳng thắn. “Còn anh là thầy dạy kiếm trẻ, hẳn đã được truyền thụ rồi chứ?”
“Không, tôi có được truyền thụ đâu... Mà ngay cả chuyện cha tôi sử dụng kiếm pháp ấy, tôi cũng chưa hề thấy bao giờ. Chỉ nghe nói là ông đã sáng tạo được kiếm pháp ấy mà thôi. Nhưng bây giờ có lý do để tôi thế nào cũng cần phải biết nội dung của bí kiếm ấy... Tôi muốn biết, nhưng cha tôi thì như anh thấy đấy, bệnh líu lưỡi không nói được gì rõ ràng. Thật là bí”.
Satomura cúi mặt xuống. Sắc mặt có vẻ như đang suy nghĩ gì lung lắm.
Đúng lúc ấy, cửa kéo mở ra, bà già Saku ló mặt vào nói:
“Ôi chao, cậu chủ Hinokiyama đến chơi đấy ạ! Thế mà già không biết! Xin mang trà đến ngay”.
Bà già Saku giúp việc cho Satomura đã đến nhà Hinokiyama vài lần. Cổ gầy dài như cổ cò, mặt và tay chân đen thui, mà còn khỏe mạnh lắm. Nhà Satomura lương bổng không bao nhiêu, nhưng cũng có được chút đất ruộng. Bà già Saku giữ việc trông nom ruộng ấy, thỉnh thoảng lại mang rau củ mới hái đến biếu nhà Hinokiyama, bảo là để thầy Hinokiyama đang bệnh dùng cho vui. Bà đã giúp việc nhà Satomura được trên hai mươi năm rồi, lắm khi không đợi Satomura bảo, cũng tự mang rau củ trồng được đến biếu cho nhà Gennosuke. Bà ra khỏi phòng rồi, Gennosuke sửa giọng, nói với Satomura:
“Việc tôi muốn hỏi, cũng chẳng đâu xa. Trước đây, có lần anh Satomura nói là đã thấy cha tôi sử dụng kiếm pháp Đuôi rồng quật ngược một lần. Anh có thể kể cho nghe kiếm pháp ấy là như thế nào không?”
“...”
“Sao nào?”
“Hà... Không hiểu có thể nói là đã thấy được không...”
“Không thấy rõ à?”
“Vâng”.
“Cũng chả sao. Anh cứ kể những gì anh đã thấy là được”.
Vào một ngày mùa hè năm năm trước, có một lãng sĩ(1) đến võ đường Hinokiyama xin tỉ thí. Yaichiemon thường thì không chấp nhận những thách thức kiểu này, nhưng hôm ấy, tâm hồn đặc biệt thư thái, nên ông đã chịu đưa lãng sĩ ấy vào trong võ đường để đấu bằng kiếm tre. Thanh kiếm tre của Yaichiemon nằm trong bao da thuộc màu tím, bọc thêm lớp bông gòn.
Tất cả những gì Satomura đã thấy thì như thế này: Yaichiemon là người tầm thước, nhưng đứng tấn kiếm đối mặt với lãng sĩ kia to mập quá, trông ông thật bé nhỏ. Sau một hồi hai bên yên lặng nhìn nhau, có vẻ lãng sĩ dợm tấn công. Đúng lúc ấy, Yaichiemon rút kiếm tre về, quay lưng lại. Lãng sĩ hét lớn, chém sả xuống lưng Yaichiemon. Rồi thân thể to lớn của lãng sĩ đổ ụp xuống sàn đánh rầm một tiếng vang động. Không hiểu Yaichiemon đã đánh thế kiếm ra sao, chỉ thấy ông ôm đỡ người lãng sĩ đã ngất xỉu ấy lên, nơi mang tai anh ta đã nổi u lên một cục to bằng nắm tay.
“Sau đó, thầy bảo là kiếm pháp Đuôi rồng quật ngược đấy. Chứng kiến trận đấu ấy chỉ có tôi và Arai mà thôi”.
Gennosuke khoanh tay thật chặt, suy nghĩ. Arai Kanjiro cũng là một đồ đệ cao cấp của cha anh. Nghe kể như thế, anh hiểu là khó mà biết được kiếm pháp ấy là thứ ra làm sao.
“Nhưng mà này...” Satomura ngẩng mặt lên, nói có vẻ áy náy. “Thật ra, ba ngày sau đấy, tôi và Arai được thầy gọi đến khóa miệng lại...”
“Khóa miệng lại?”
“Thầy dặn là cấm ngặt không được nói ra ngoài chuyện thầy đã dùng kiếm pháp Đuôi rồng quật ngược để đấu với lãng sĩ, và ngay cả chuyện có kiếm pháp bí truyền ấy trong môn phái cũng không được lộ ra nữa”.
“...”
“Chuyện này, nể anh là con của thầy, nên tôi mới kể lại đây, nhưng xin anh đừng nói lại với thầy nhé”.
“Tôi hiểu rồi”.
Thấy Satomura dè dặt như thế, Gennosuke nghĩ có lẽ Arai mới là người đã lộ chuyện bí kiếm Đuôi rồng quật ngược cho Akazawa biết.
Kể ra xong, có vẻ Satomura cũng nhẹ người nên mặt có vẻ thư giãn mà nói:
“Chỉ là suy đoán của tôi thôi, nhưng thầy có vẻ ân hận đã phải dùng bí kiếm ấy để chúng tôi thấy. Vì thế mới gọi đến mà khóa miệng lại đấy”.
Kết cuộc, chuyện Satomura kể chẳng giúp Gennosuke hiểu được gì.
Hôm nay anh đã gặp Sakabe Shogen trong thành, nghe ông bảo hãy nhận lời thách đấu của Akazawa, và anh đã nhận. Từ trước, nghe nói yêu cầu này của Akazawa đã có quan Trung lão Toda Oribe thổi hơi thêm vào, Gennosuke đã cầm bằng thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện như thế này. Vả lại, ba ngày trước, sau khi gặp Akazawa trên quãng dốc về xóm Karamono, Gennosuke đã sẵn sàng để nhận lời thách thức này rồi.
Tuy nhiên, Gennosuke đã yêu cầu được có nửa tháng trước ngày đấu. Trong khoảng thời gian đó, anh định xác nhận về bí kiếm Đuôi rồng quật ngược và nếu có thể, gắng tập cho kịp để dùng trong trận đấu với Akazawa. Đấu với đối thủ cỡ Akazawa thì thế nào cũng phải chuẩn bị kỹ mới được.
Chỉ có một lần, anh đã nghe cha nói về bí kiếm ấy. Hôm ấy, ông Yaichiemon đi tiệc mừng đâu đó, uống rượu say trở về. Vô tình, ông buột miệng ra tên Đuôi rồng quật ngược ấy, rồi nói: Tập được bí kiếm ấy thì đấu kiếm không thua ai, để rồi ta sẽ truyền thụ cho con. Và cho biết thêm cảm tưởng của ông rằng kiếm pháp ấy không phải để dùng lúc bình thường, mà chỉ nên dùng khi nguy cấp, ở bờ vực sinh tử mà thôi.
Nhưng chỉ thế thôi, chẳng có thêm lời giải thích gì về bí kiếm ấy cả. Chỉ bảo là ông đã tự mình nghiên cứu mà tạo ra bí kiếm ấy. Gennosuke cũng không cố hỏi dò thêm chi tiết, vì nghĩ thế nào cũng sẽ có ngày ông truyền thụ cho mình như đã nói.
Bây giờ anh ân hận đã không gắng hỏi thêm. Bởi sau đó chừng nửa năm, Yaichiemon ngã bệnh, miệng cứng lại không nói được nữa. Và hiện tại, chỉ còn nửa tháng nữa thôi, Gennosuke sẽ lâm vào cảnh nguy cấp, ở bờ vực sinh tử, đúng như ông đã nói.
Chợt có tiếng chân một người đàn bà bước vội đến. Nơi khoảng trời thấp chỉ có mảnh trăng hạ huyền không mấy sáng, nên chỉ thấy hình dáng lờ mờ, lúc đến gần mới biết là một phụ nữ nhà võ sĩ đội khăn phủ mặt. Gennosuke chỉ đưa mắt chào, rồi định bước qua, thì người đàn bà ấy gọi tên anh và giở khăn đội đầu ra.
Gennosuke sững sờ nhìn người đàn bà. Chính là người đã cùng anh qua đêm ở đền Akakura Fudo, tức là vợ của Akazawa.
“Có chuyện thế nào cũng phải thưa với ngài nên em đã đến nhà ở xóm Karamono. Nhưng người nhà bảo là ngài đến xóm này, nên em vội vòng lại ngay...”
Người đàn bà nói trong hơi thở dồn dập, đôi mắt sáng long lanh. Lồng ngực phập phồng ấy khiến Gennosuke chợt nhớ lại đôi vú nẩy nở phơi trần dưới ánh trăng đêm nào.
“Chuyện gì thế?”
“Xin ngài đừng nhận lời thách đấu của Akazawa”.
“...”
“Anh ấy định dùng kiếm thật với ngài đấy. Tất nhiên là để chém ngài chết. Thật là người đàn ông xảo quyệt. Đã bắt em phải làm chuyện ấy, rồi bây giờ lại bắt đầu nghĩ là không thể tha thứ cho ngài được...”
“...”
“Ngài có hiểu cho em không? Chẳng phải chuyện thắng bại bình thường đâu. Đấu bằng kiếm thật đấy. Thế nào cũng...”
Người đàn bà áp lại gần, nắm lấy tay Gennosuke, đan ngón vào như ôm ấp bàn tay anh. Những ngón tay mềm, ẩm ướt.
“... Xin ngài từ khước giùm đi. Nhất quyết từ khước đi”.
“Cảm ơn lời cảnh báo ấy. Nhưng có vẻ đã trễ rồi”. Gennosuke nói, nhẹ rút tay lại. “Hôm nay, tôi đã nhận lời rồi”.
“Trời!”
Người đàn bà sửng sốt nhìn Gennosuke đăm đăm.
“Cạm bẫy của hai vợ chồng bà thật là khéo léo, nên tôi không sao từ chối được”
Xin ngài tha tội cho”.
Người đàn bà cúi gằm mặt xuống.
“Không, khỏi phải xin lỗi. Thắng bại chỉ là cơ may lúc đấu thôi. Vả lại, chẳng phải là tôi hoàn toàn không muốn đấu kiếm với chồng bà thử xem sao”.
Gennosuke nói như bỏ lại lời cuối, rồi bước đi. Người đàn bà ngẩng mặt nhìn theo. Anh đi được vài bước thì nghe tiếng người ấy gọi. Quay lại thì người đàn bà ấy đứng đấy, nói vói đến:
“Ngài hận em lắm nhỉ?”
“Không”.
Gennosuke mỉm cười. Khuôn mặt trắng xinh, dáng người thon thả, kiều diễm của người đàn bà đứng đấy in sâu vào lòng anh. Gennosuke đưa tay lên vẫy nhẹ rồi quay mình rời đi ngay.
Phạm Vũ Thịnh dịch
(Số sau đăng hết)
____________________
1. Roshi, ronin, võ sĩ mất chủ tướng, hay bỏ phiên trấn nhà đến sống ở nơi khác.