Chiều ngày 28.4.1975, hướng Tây Bắc Sài Gòn súng vẫn nổ đinh tai, nhất là phía căn cứ Đồng Dù. Đã hơn một tháng với hai chiến dịch lớn, di chuyển qua hơn nghìn kilomet với bao nhiêu trận đánh, những cuộc hành quân liên tục và nặng trĩu mất mát của đơn vị, hy sinh của đồng đội, chỉ có niềm tin vào thắng lợi cuối cùng giúp chúng tôi mạnh mẽ lên, quyết tâm hơn. Trong lúc chờ lệnh tiến công, cả tiểu đoàn ắng lặng, chúng tôi ngồi ôm súng dựa vào ba lô. Lính cũ thì gà gật ngủ, lính mới vừa được bổ sung vào đơn vị lúc ở Chơn Thành chưa kịp đánh trận nào thì hồi hộp, phấp phỏng cứ nhìn các đàn anh như muốn hỏi: Thế nào hở các anh?
4 giờ chiều, có đội nữ biệt động đến phối thuộc dẫn đường cho các đơn vị, toàn con gái còn trẻ, đẹp, mặc áo bó chẽn khỏe mạnh chắc nịch. Chỉ có đôi cổ chân nhiều chị em đỏ lên vì quai dép cao su. Đơn vị tôi được một nữ biệt động dẫn đường tên là Mỹ Hạnh, cô còn rất trẻ, bẽn lẽn trước các anh bộ đội giải phóng quân người miền Bắc. Sau chiến dịch mới biết là chị em chỉ đi dép cao su mà đế dép làm từ lốp, quai từ xăm ô tô. Chả trách khi ấy cứ thấy nhiều cô liếc nhìn đôi bàn chân bộ đội chủ lực đi dép đúc, vừa đẹp vừa bền lại êm chân. Giá mà hiểu ý nhau sớm thì có khi cũng đổi cho cô nào đó làm kỷ niệm, hơn hết là giúp cho đôi bàn chân của họ đỡ đỏ lên, có khi tứa máu.
Mặt trời khuất hẳn, lệnh hành quân. Cả mấy trăm người bám sát vào nhau. Nhiều năm chinh chiến, chưa có cuộc hành quân chiếm lĩnh nào bộ đội được giữ cự ly sít nhau như thế, hơi thở người đi sau phả vào gáy người đi trước. Tiểu đoàn trưởng đi sau nữ biệt động Mỹ Hạnh, cô thạo đường nên đi thoăn thoắt, cả đơn vị cố bám theo. Dù mệt và thiếu ngủ nhiều ngày nhưng ai cũng cố, chả lẽ thua con gái. Phía trước là một vùng sáng lớn, chúng tôi đoán là Sài Gòn. Phía Tây cột lửa của kho xăng Đồng Dù bị pháo kích của ta bắn lúc cuối chiều vẫn cháy ngùn ngụt làm bầu không khí càng ngột ngạt hơn. Lệnh Trung đoàn truyền xuống: Hành quân khẩn trương hơn cho kịp đến điểm tập kết theo kế hoạch. Gặp con mương sâu, rộng khoảng 15m, bộ đội ào xuống, nhưng một chiến sĩ mới người Cao Bằng suýt chết đuối vì không biết bơi, mấy người cười khúc khích. Mỹ Hạnh nghiêm mặt: “Đồng đội gần chết chìm còn cười”. Lính ta im phắc không nói gì.
Vượt qua Đường 8 đoạn Phước Vĩnh An, đồn địch gần đó bắn ra đạn 12,7 ly đỏ lừ. Mặc, đoàn quân theo dẫn đường cứ nhắm hướng Cầu Bông thẳng tiến. Bờ ruộng nhỏ trơn trượt, lính hỏa lực mang vác nặng ì ọp ngã lên ngã xuống. Mùi bùn, mùi lúa con gái ngai ngái trong đêm. Tôi bảo Mỹ Hạnh: “Tôi chiếu bản đồ, Hạnh dẫn bộ đội lội ruộng lúa cho nhanh”; Hạnh cự lại “Nát lúa của bà con, uổng lắm”. Tôi phải gắt “không thể để chậm giờ vào chiếm lĩnh” Mỹ Hạnh mới chịu. Thế là mấy trăm người bì bõm dưới ruộng nước, rồi lên ruộng cạn, lại gặp ruộng nước, cứ thế vượt qua cánh đồng rìa làng Tân Thông Hội, xuống Tân Phú Trung. Một giờ sáng, trời có trăng, cả đội hình đến cánh đồng dưa của dân. Lệnh truyền xuống “Hạ ba lô im lặng chờ lệnh”. Lúc này cái đói, cái khát lại hành hạ. Mấy anh trinh sát bàn nhau “Xin mấy quả đi”, Mỹ Hạnh nghe thấy phản ứng ngay “Đi làm cách mạng mà ăn trộm của dân à”. Cả đơn vị im lặng, chấp hành, mấy chàng trinh sát hơi ngượng, nhìn trộm cô nữ biệt động trẻ đẹp mà nghiêm khắc quá.
Trời gần sáng, trước lệnh tiến công, bộ đội lấy lương khô ra ăn, thơm quá. Tôi đưa mời Mỹ Hạnh gói lương khô, chắc cô cũng đói nên mừng quá, ăn ngay, vừa ăn vừa khen lương khô chủ lực ngon quá trời. Tôi bảo: “Mỗi trận đánh, bộ đội chỉ được một gói thôi, Hạnh ăn lương khô rồi thì anh phải ăn dưa thôi”. Cô biệt động kêu trời, rằng bộ đội lừa Nhân dân. Chúng tôi cười khoái trá và ngắt mấy quả dưa bổ ăn. Ngon quá. Đội hình lên đủ, chúng tôi tiếp tục vận động qua cánh đồng dân trồng hành rồi len lỏi qua mấy vườn cam chanh, thèm quá, đụng vào quả nhưng không dám ngắt vì của dân, mặt khác cũng sợ chạm vào có mùi thơm dễ lộ vì các đồn bảo an rất gần. Đêm đầu tiên chiếm lĩnh một trận địa ven đô, nhiều cảm giác lạ sau bao năm ở rừng núi. Xa xa là ánh sáng từ Tân Sơn Nhất, nhiều đèn đỏ nhấp nháy di chuyển trên cao, chả hiểu gì. Sau này mới biết là máy bay trực thăng đang di tản người Mỹ và tay sai thân cận. Gần tảng sáng ra đến đường lại thấy một thằng Tây đen to lớn trên cao nhe răng trắng ởn, định cho một loạt kết liễu đời hắn nhưng nhớ là chưa có lệnh nổ súng nên thôi. Mỹ Hạnh hiểu ý thì thầm “Không phải người đâu, biển quảng cáo kem đánh răng Hinos đấy”. Tôi ngượng quá, đúng là bộ đội giải phóng, sống trên rừng đã lâu.
Sáng sớm ngày 29.4, đơn vị phối hợp đánh chiếm Cầu Bông, giữ không cho địch phá cầu nhằm cản đường tiến của quân ta, giải phóng Tân Phú Trung và một số địa danh khác, nửa đêm tạm nghỉ ở Tân Sơn Nhì. Sáng 30.4 tiến đánh tiếp Ngã tư Bảy Hiền rồi Lăng Cha Cả, vào Tân Sơn Nhất… Nhân dân mang nhiều hoa quả, bánh kẹo và nước uống tiếp tế cho bộ đội giải phóng. Bên cạnh những chiến thắng oanh liệt, vẻ vang, đến những giờ phút cuối cùng của đại thắng vẫn còn một số đồng đội hy sinh, có người chưa kịp ăn quả dưa hay quả cam trên đường hành quân đánh giặc. Cô biệt động dẫn đường tên Mỹ Hạnh cũng về lại đơn vị. Chúng tôi chưa rõ đấy là tên thật hay biệt danh của nữ biệt động khi làm nhiệm vụ mà chưa tìm gặp lại được. Dù sao cũng là kỷ niệm đẹp và bài học lớn về tình quân dân, nhất là ý thức bảo vệ tài sản của dân.