Dự thảo Bộ luật Tố tụng Dân sự (sửa đổi): Tòa án không được từ chối yêu cầu giải quyết vụ việc dân sự

Trần Hiếu - Hà An 26/10/2015 14:17

(ĐBNDO) - Thảo luận ở hội trường về một số nội dung còn ý kiến khác nhau của dự thảo Bộ luật tố Tụng dân sự (sửa đổi) sáng 26.10, đa số các ý kiến ĐBQH đều đồng tình với quy định Tòa án không được từ chối yêu cầu giải quyết vụ việc dân sự vì lý do chưa có điều luật để áp dụng.

Khuyến khích Thẩm phán nâng cao khả năng vận dụng sáng tạo pháp luật

 
Đa số các ý kiến ĐBQH đều cho rằng, việc mở rộng thẩm quyền xét xử của Tòa án nhân dân (TAND) như quy định tại khoản 2 Điều 4 của dự thảo Bộ luật là bước chuyển quan trọng trong xây dựng Nhà nước pháp quyền ở nước ta, phù hợp với quy định tại khoản 1 điều 102 của Hiến pháp năm 2013 về chức năng, nhiệm vụ của TAND là “cơ quan xét xử của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, thực hiện quyền tư pháp” và kinh nghiệm của nhiều nước trên thế giới. Trong khi pháp luật dân sự chưa có quy định đầy đủ để điều chỉnh được hết các quan hệ xã hội, khi có tranh chấp dân sự xảy ra mà chưa có điều luật áp dụng thì cần thiết phải có quy định cho phép Tòa án áp dụng các nguyên tắc cơ bản của pháp luật dân sự, tập quán, tương tự pháp luật, án lệ và lẽ công bằng để thụ lý vụ việc dân sự và giải quyết theo thủ tục tố tụng dân sự chung do Bộ luật này quy định. 
 
Mở đầu buổi thảo luận sáng nay, ĐBQH Huỳnh Nghĩa (Đà Nẵng) thể hiện sự tán thành với Khoản 2 điều 4 của dự thảo Bộ luật Dân sự (sửa đổi): “Tòa án không được từ chối yêu cầu giải quyết vụ việc dân sự vì lý do chưa có điều luật để áp dụng”. 
 
Khẳng định đây là nội dung rất mới, đáp ứng đòi hỏi thực tiễn áp dụng pháp luật hiện nay, bảo đảm công dân có quyền yêu cầu Tòa án bảo vệ lẽ phải và các lợi ích chính đáng của mình. Đó cũng là căn cứ để Tòa án nhận đơn, thụ lý vụ việc, tiến hành giải quyết những tranh chấp phát sinh trong đời sống xã hội mà pháp luật chưa thể dự liệu, không để người dân tự xử lý, ảnh hưởng đến an ninh trật tự xã hội. Đồng thời, Tòa án vận dụng nguyên tắc áp dụng tương tự pháp luật, phong tục tập quán, nguyên tắc công bằng, thông lệ quốc tế…. để phán quyết, chấm dứt tranh chấp. 
 
Trong điều kiện các quan hệ xã hội biến đổi liên tục thì quy định này sẽ góp phần mở đường cho việc hình thành án lệ, phù hợp với quy định tại khoản 2 Điều 22 Luật Tổ chức Tòa án nhân dân năm 2014. Hơn nữa, quy định này sẽ khuyến khích các Thẩm phán nâng cao khả năng vận dụng sáng tạo pháp luật, bám sát yêu cầu của xã hội, không máy móc, rập khuôn, để tránh vụ việc tranh chấp kéo dài trong nội bộ nhân dân.
 
Tuy nhiên, nhằm đề phòng xu hướng đương sự lạm dụng quy định này để khởi kiện ra Tòa, Dự thảo Bộ luật cần quy định chặt chẽ quyền khởi kiện phải đi đôi với nghĩa vụ chứng minh, nhất là phải cung cấp đầy đủ chứng cứ và chịu trách nhiệm trước pháp luật về yêu cầu của mình thì Tòa án mới xem xét thụ lý. Đồng thời, luật cần xây dựng chế tài vật chất kèm theo để buộc đương sự phải chịu án phí trong trường hợp Tòa bác đơn kiện, đại biểu Huỳnh Nghĩa đề nghị. 
 

ĐBQH Huỳnh Nghĩa (Đà Nẵng) phát biểu tại Kỳ họp
ĐBQH Huỳnh Nghĩa (Đà Nẵng) phát biểu tại Kỳ họp

Để không còn “khoảng trống”

Đồng tình với quan điểm cần thiết phải quy định trong dự thảo Bộ luật Tố tụng Dân sự (sửa đổi), Tòa án không được từ chối yêu cầu giải quyết vụ việc dân sự vì lý do chưa có điều luật để áp dụng, ĐBQH Trần Ngọc Vinh (Hải Phòng) cho rằng, việc quy định này nhằm bảo đảm quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân.
 
Lý giải về vấn đề này, đại biểu Vinh viện dẫn, khoản 1, điều 14 của Hiến pháp ghi nhận “Ở nước Cộng hòa XHCN Việt Nam, các quyền con người, quyền công dân về chính trị, dân sự, kinh tế, văn hóa, xã hội được công nhận, tôn trọng, bảo vệ, bảo đảm theo Hiến pháp và pháp luật”, đây chính là “kim chỉ nam” để các đạo luật khác căn cứ thể chế hóa nhằm bảo vệ công lý, bảo vệ quyền con người, quyền công dân, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân khi bị xâm hại, qua đó góp phần thúc đẩy xây dựng nhà nước pháp quyền XHCN của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân, nhân dân phải là người được thụ hưởng chính sách.
 
Theo đại biểu Trần Ngọc Vinh, thực tế cho thấy, các mối quan hệ kinh tế - xã hội luôn vận động và phát triển không ngừng, do đó sẽ có thời điểm tạo ra “khoảng trống” về pháp luật, pháp luật chưa theo kịp để điều chỉnh các quan hệ kinh tế - xã hội mới phát sinh, lúc này trách nhiệm phải thuộc về Nhà nước, không thể đẩy trách nhiệm về phía nhân dân để nói rằng “vì chưa có điều luật áp dụng nên từ chối yêu cầu giải quyết” vụ việc dân sự”. Chúng ta cần nhất quán quan điểm dù trong hoàn cảnh nào, điều kiện nào thì Nhà nước phải có trách nhiệm bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân, đó mới đúng bản chất của Nhà nước XHCN. Nếu quy định tòa án từ chối giải quyết vụ việc dân sự vì lý do chưa có điều luật để áp dụng thì họ biết kêu ai? Công lý trong trường hợp này được thực hiện như thế nào? Trách nhiệm thuộc về ai? Đại biểu Trần Ngọc Vinh đặt câu hỏi.
 
Đồng quan điểm này, ĐBQH Trần Hồng Hà (Vĩnh Phúc) cho rằng, trong khi pháp luật dân sự chưa có quy định đầy đủ để điều chỉnh được hết các quan hệ xã hội, khi có tranh chấp dân sự xảy ra mà chưa có điều luật áp dụng thì cần thiết phải có quy định cho phép Tòa án áp dụng các nguyên tắc cơ bản của pháp luật dân sự, tập quán, tương tự pháp luật, án lệ và lẽ công bằng để thụ lý vụ việc dân sự và giải quyết theo thủ tục tố tụng dân sự chung do Bộ luật này quy định.
 
Đồng tình với quy định khoản 2 của điều này, ĐBQH Nguyễn Bá Thuyền (Lâm Đồng) nhấn mạnh đây là quy định mới, tiến bộ cần phải được ủng hộ. Nhưng đại biểu lưu ý, ngay cả tên điều luật và khoản 2 điều 4 cũng có sự mâu thuẫn. Trong điều luật quy định bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp, nếu chúng ta không sửa điều này thì sẽ rất dễ bị Tòa án “gạt” ra, ''tôi nói là tôi hợp pháp nhưng tòa án bảo là không hợp pháp'', đại biểu Thuyền ví dụ. Theo đại biểu, chỉ thông qua phiên tòa thì mới biết thế nào là hợp pháp và không hợp pháp. Cần ghi là “bảo vệ quyền và lợi ích của người dân” thì hợp lý hơn, nếu ngay từ đầu mà ghi là “hợp pháp” thì chắc chắn nhiều người sẽ không được nhận đơn vì rất dễ bị cho rằng là “không hợp pháp”, đề nghị cần phải sửa quy định này.
 
Dù đồng tình với quy định tại Khoản 2, điều 4 của dự thảo Bộ luật nhưng ĐBQH Trần Đình Nhã (Thừa Thiên Huế) đề nghị phải quy định rõ tòa án nào có thẩm quyền giải quyết, căn cứ vào đâu? Nếu còn băn khoăn thì không thể giao đại trà cho các tòa án, việc này có thể giao cho Hội đồng thẩm phán của Tòa án nhân dân Tối cao, ông Nhã đề xuất. 

    Nổi bật
        Mới nhất
        Dự thảo Bộ luật Tố tụng Dân sự (sửa đổi): Tòa án không được từ chối yêu cầu giải quyết vụ việc dân sự
        • Mặc định
        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO