"Giấc mơ mang tên mình"

- Chủ Nhật, 07/08/2022, 05:40 - Chia sẻ

"Tôi đã từng ngước nhìn lên bầu trời và từng mơ giấc mơ của một cậu bé. Tôi đã từng tưởng tượng mình sẽ biến thành siêu nhân và cứu cả thế giới. Giờ đây, khi nhìn lại, tôi nghĩ đó cũng chính là lúc tôi bắt đầu lo lắng về những điều người khác nghĩ về mình, và bắt đầu nhìn chính bản thân mình qua mắt họ...".

Nguồn: ITN

1. Hôm rồi, tôi tình cờ gặp lại một người bạn nước ngoài tại một sự kiện, sau mấy năm Covid-19. Hỏi anh dạo này có gì thay đổi không, anh nói: "Thay đổi không còn nhận ra nữa".

"Vậy nghĩa là sao nhỉ?", tôi hỏi.

"Tôi đã về hưu sớm ở tuổi 53, nghỉ tập đoàn, giờ chỉ ngồi trong vài cái hội đồng quản trị của vài công ty startup thôi".

"Về hưu sớm ở tuổi 53? Gì vậy? 53 là mới nửa đời người mà bạn!", tôi trêu anh.

Anh cười bảo, từ hồi Covid thì đời người đâu biết kết thúc khi nào. Cho nên tôi thôi không xài phí thời gian như ngày xưa, hùng hục lao vào công danh sự nghiệp nữa mà dành thời gian cho những chuyện quan trọng hơn.

Ủa, vậy chuyện quan trọng hơn bây giờ của anh là gì?

Là... đưa đón con đi học. "Hồi xưa nó không thấy mặt mình luôn. Giờ tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho con cái".

Vậy đó, một ông tổng giám đốc một công ty rình rang của quốc tế, có mặt hầu như tại bất kỳ sự kiện quan trọng nào của giới kinh doanh, gặp nhau tại cuộc họp thì "đến như gió, đi như cuồng phong", câu chuyện chẳng bao giờ vuông tròn cả. Vậy đó, một con người dễ thương, nhưng thật ra tôi chẳng bao giờ có dịp nói về điều gì khác ngoài công việc cả, nay gác kiếm. Tôi biết, đó không phải là một lựa chọn dễ dàng như bật cái nút từ on sang off, nói là làm được, khi sự bận rộn nó đã vận vào người mấy chục năm nay. Làm sao nói thôi là thôi? Làm sao nói dẹp là dẹp? Nhưng có lẽ, tại một khúc giao định mệnh nào đó trên hành trình nhân gian, ai đó rồi cũng sẽ nhận ra…

Sự ra đi của một người thân, sự nằm xuống của một ai đó rất gần, một lần rơi xuống cô độc bên giường bệnh... - tất cả đều có thể trở thành lời cảnh tỉnh cho ai đó, để họ ngộ ra sự vô thường vốn rất bình thường của cuộc đời này. Có chăng, là ta đã quá quăng quật giữa dòng đời nên chưa kịp nhận ra. À không, là ta lướt đẹp qua nó mỗi ngày vì ta chọn cách bước đi như một kẻ mù lòa, chỉ muốn thấy những gì mình muốn thấy. Còn lại, mọi thứ vẫn luôn ở đó, sờ sờ ra đó đến mức sắp đập toang vào mặt, nhưng kẻ mù lòa cứ lầm lũi bước đi, tin vào cái hiểu, cái biết, cái tưởng hạn hẹp của một con ngựa bị đóng xe mà ngỡ mình đang tự do và làm chủ. Thế thôi! Sự thật luôn ở đó. Sự vô thường rất bình thường vẫn đang hiện hữu từ bao đời cho đến tận hôm nay. Nhưng, thế gian bao người thấy? Vậy, nên mới gọi là vô minh, thiếu ánh sáng, thiếu sự tỏ tường, thiếu sự nhận ra, dù đó là điều hiển nhiên đơn giản nhất. 

Ngẫm lại, loài người thật quá vi diệu. Họ phức tạp hóa và quan trọng hóa tất cả mọi thứ cho cuộc đời trở nên hỗn loạn, xong lại hốt hoảng rủ nhau đi tìm lại sự giản đơn. Họ tạo ra và bày ra thế giới ảo để cuối cùng gục ngã và rủ nhau tìm đường quay về cõi thật. Họ trở thành chuyên gia marketing hết, đóng bao bì thật đẹp cho tất cả những dục vọng của chính mình, rồi một ngày đẹp trời cuống cuồng đi tìm sư phụ để học cách gỡ chúng ra. Họ đi tìm sự chân thật bằng hành trình trưng đầy những đạo cụ lung linh trên sân khấu. Tôi gọi đó là, "do everything to find nothingness" - làm tất cả để tìm thấy sự không có.

2. Đời người, nhiều khi ta bất chợt dừng lại ngẩn ngơ, hỏi bản thân mình đang làm gì ở chốn này. Có khi ta mất định hướng. Có khi ta không chắc về con đường mình đã chọn, đang đi. Có khi, ở một quãng nào đó của hành trình, tự nhiên bị đời lôi ra đánh cho một trận ngã tan hoang mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo. 

Vậy nên, tôi thường xuyên nhắc mình mỗi ngày bằng ba câu hỏi.

Am I learning something new today? - Hôm nay ta đã học được điều gì mới? Khi ta không còn quan tâm, không còn muốn tìm hiểu và tiến hóa, ấy là khi với thế giới ta thật ra đã chết rồi. Khoảng đời còn lại, chỉ là vật vờ cho qua bữa.

Am I helping others - Ta có đang giúp ai đó? Khi những gì ta đang làm chỉ để trả lời cho những mong muốn rất cá nhân, thế giới nhỏ như hạt máu đen. Ta loanh quanh, phát cuồng vì cái sự nhỏ nhen của nó. Khi ta mở vòng tay ra, thế giới là vũ trụ. Hơi thở bỗng đong đầy mùi thơm trời đất. Cuộc đời bỗng mênh mang vạn nẻo thênh thang. 

Do I love what I do - Ta có yêu những chuyện đang làm? Trên đời không có gì khổ bằng, lầm lụi cắm mặt vào những việc ta ghét cay ghét đắng. Nếu không được chọn hay không đủ can đảm chọn làm điều mình yêu thích, dù lý do có là gì, ta cũng đang cầm tù sự tự do trời đất vốn ban cho.

Tôi hỏi mình, để nắng vẫn ngập tràn từng bước lạ mỗi ngày, cho đến khi, đường chân trời dần khép lại. "Don't bother finding answers, if you haven't asked the right questions" - Đừng lo tìm câu trả lời, nếu ta còn chưa đặt cho bản thân những câu hỏi đúng.

3. Như cách một rapper nổi tiếng mới đây đã nói thật hay với chúng ta, về cách gọi tên mình, giấc mơ mang tên mình:

"Tôi sinh ra tại một thành phố gần Seoul tên là Ilsan, Hàn Quốc. Đó là một thành phố thật đẹp, có hồ, có đồi núi và cả lễ hội hoa hàng năm. Tuổi thơ của tôi thật hạnh phúc và tôi chỉ là một đứa trẻ bình thường. Tôi đã từng ngước nhìn lên bầu trời và từng mơ giấc mơ của một cậu bé. Tôi đã từng tưởng tượng mình sẽ biến thành siêu nhân và cứu cả thế giới. Giờ đây, khi nhìn lại, tôi nghĩ đó cũng chính là lúc tôi bắt đầu lo lắng về những điều người khác nghĩ về mình, và bắt đầu nhìn chính bản thân mình qua mắt họ. Tôi không còn ngước nhìn bầu trời đêm hay những vì sao nữa. Tôi thôi không còn mơ mộng nữa. Thay vào đó, tôi chỉ cố ép bản thân phải lọt thỏm vào những chiếc khuôn do người khác tạo ra. Chẳng lâu sau, tôi bắt đầu không còn lắng nghe bản thân mà chỉ chăm chăm lắng nghe những gì người khác nói. Không ai gọi tên tôi nữa, và tôi cũng chẳng còn gọi tên của chính bản thân mình. Trái tim tôi ngừng đập. Mắt tôi nhắm nghiền lại. Cứ thế, tôi, và cả chúng ta, tất cả đều mất đi tên gọi của chính mình. 

Bạn tên gì? Điều gì khiến bạn hào hứng và khiến cho trái tim đập nhanh và loạn nhịp? Hãy kể cho tôi nghe câu chuyện của bạn! Tôi muốn nghe giọng nói của bạn và cả niềm tin của bạn nữa. Dù bạn là ai, từ đâu đến, màu da là gì, giới tính thế nào, xin hãy lên tiếng. Hãy tìm lại tên mình, tìm lại giọng nói của mình bằng cách nói lên tiếng nói của chính mình. Tôi tên là Kim Nam-joon và cũng là rapper của BTS. Tôi là idol và là một nghệ sỹ đến từ một tỉnh lẻ của Hàn Quốc. Như bất kỳ ai khác, tôi phạm phải rất nhiều sai lầm trong cuộc sống. Tôi có nhiều khuyết điểm và có nhiều nỗi sợ hãi. Nhưng tôi sẽ chấp nhận và học cách yêu thương bản thân mình, từng ngày từng ngày một. 

Tên của bạn là gì? Xin hãy lên tiếng!" 

Tuỳ bút của Phi Vân