Trò chuyện đầu tuần

“Trả sao hết ân tình của khán giả…”

“Trả sao hết ân tình của khán giả…”

Gần bốn thập kỷ cống hiến cho cải lương, NSND THANH NGÂN đã chinh phục trái tim khán giả bằng giọng ca ngọt ngào và diễn xuất duyên dáng, tinh tế. Trò chuyện với chị để thấy sau ánh đèn sân khấu là hành trình vất vả, gian nan, tình yêu cải lương như ngọn lửa âm ỉ tiếp sức cho nghệ sĩ vượt qua thăng trầm...

Nhìn cải lương qua thăng trầm của mẹ

- Được biết NSND Thanh Ngân sinh ra trong gia đình có bốn đời theo nghệ thuật cải lương. Chị có thể chia sẻ một chút về điều đó?

- Thanh Ngân quê nội ở Long An, quê ngoại ở Vĩnh Long. Ông cố ngoại là ông Hai Núi, bầu gánh hát Tân Hí Ban, thuộc trường phái kiếm hiệp Mộng Vân Ban. Nữ diễn viên Tư Hélène là bà ngoại và kép chánh Hai Long là ông ngoại của Thanh Ngân. Các diễn viên Hề Tỵ, Ba Tẹt là ông cậu của Thanh Ngân.

NSND Thanh Ngân biểu diễn trong chương trình nghệ thuật Nắng Ba Đình năm 2024 do Báo Đại biểu Nhân dân tổ chức

NSND Thanh Ngân biểu diễn trong chương trình nghệ thuật Nắng Ba Đình năm 2024 do Báo Đại biểu Nhân dân tổ chức

Đến đời ba mẹ là nghệ sĩ Hoài Châu và Kim Hoa. Nghệ sĩ Kim Hoa có 4 người con gái. Chị hai Thanh Hằng, chị tư Ngân Quỳnh, chị năm Thanh Ngọc đều tham gia hoạt động nghệ thuật từ khi còn rất trẻ và được nhiều khán giả yêu mến. Riêng lĩnh vực cải lương có chị cả Thanh Hằng và chị năm Thanh Ngọc thường được giao những vai đào độc hay những vai diễn đa nhân cách, còn chị tư Ngân Quỳnh và Thanh Ngân được khán giả nhớ đến như một cô đào thương…

- Nhiều lần nói rằng chị coi cải lương là nghiệp của mình, không biết hành trình gắn bó với nghệ thuật ấy bắt đầu như thế nào?

- Bà ngoại tôi giải nghệ ở độ khoảng 28 tuổi, nghề cải lương truyền tới mẹ và 17 tuổi Ngân nối nghiệp gia đình, lúc đó mẹ vẫn còn hát cho kịch Kim Cương. Chỉ khi Thanh Ngân bắt đầu thâm sâu hơn với cải lương thì mẹ chính thức giã từ sân khấu năm 44 tuổi.

Thanh Ngân nhìn cải lương qua thăng trầm của mẹ. Cuộc đời mẹ rày đó mai đây, gạo chợ nước sông, ăn quán ngủ đình, Bắc - Trung - Nam bà đều trải nghiệm với cuộc sống màn trời chiếu đất. Mẹ đã trải qua bao khó khăn, lao nhọc nhưng nhờ hy sinh đó mà tôi được học hỏi, trải nghiệm, cọ xát với nghề hát. Từ 3 tuổi tôi đã được mẹ cho ra sân khấu diễn vai Nghi Xuân trong vở Phạm Công - Cúc Hoa.

Nhìn lại ngày đó mới thấy nghệ thuật như có sẵn trong mình, Ngân được dưỡng nuôi trong chất liệu nghệ thuật từ thuở bé. Mẹ nói nhịp cải lương rất khó cho nên người dạy phải kiên nhẫn, nào la rầy, nào thúc ép, nhưng riêng tôi thì mẹ cứ như không. Dưới sân khấu, mẹ chỉ bảo “rồi lát con ra con hát bài Ú liu ú sáng nha, hát như vầy nè…”. Cứ thế, mẹ dạy đôi lần là tôi biết hát. Cứ thế Thanh Ngân bén duyên với nghiệp Tổ.

Nhiều cung bậc cảm xúc

- Kỷ niệm đóng vai diễn nào từ thuở bé khiến chị nhớ nhất?

- Năm 7 - 8 tuổi, Thanh Ngân vào vai cô bé Hơ Bia trong vở cải lương Núi rừng lên tiếng của đoàn nghệ thuật cải lương Tiền Giang. Trong vở này, cô bé Hơ Bia vì muốn giữ làng, giữ sóc mà đứng lên đấu tranh rồi bị lính Mỹ bắn. Phân đoạn Hơ Bia bị bắn, chết đứng trước cửa nhà rông, đôi mắt vẫn rực lửa căm hờn, uất ức, thù hận, tôi diễn nhập tâm nên nhận được rất nhiều lời khen của cô chú đoàn hát, của khán giả.

NSND Thanh Ngân trong vở cải lương "Tiếng trống Mê Linh"

NSND Thanh Ngân trong vở cải lương "Tiếng trống Mê Linh"

- Sinh ra trong cái nôi nghệ thuật, chứng kiến những tấm gương tâm huyết, đam mê nghệ thuật cải lương, lên sân khấu làm tròn vai như thế… nhưng có bao giờ chị có ý nghĩ bỏ nghiệp hát không?

- Không phải chỉ nghĩ thôi đâu, mà Thanh Ngân từng bỏ hát thật. Lúc đấy tôi thấy nghề hát sao bấp bênh, vất vả quá nên không muốn theo. Đến tuổi đi học, vì quá đam mê ca hát nên tôi nhập học muộn hơn bạn đồng trang lứa. Mang tiếng học muộn nhưng không hiểu sao tôi bắt kịp các bạn rất nhanh. Tôi say mê học với ước mơ theo ngành luật, nếu không theo được thì chọn làm nha sĩ. Một hai năm đầu, cứ 3 tháng hè ba mẹ lại đưa tôi về gánh hát, lên sân khấu biểu diễn khắp nơi. Sau rồi, tôi quyết định không xuống đoàn hát, không muốn vương vấn với cải lương…

- Những ngày tháng rời xa đoàn hát, trong tâm lý của một cô bé mới lớn lúc đó nghĩ như thế nào về nghề truyền thống của gia đình?

- Thực ra giai đoạn đó tôi không bài xích cũng không cổ xúy, vướng chấp cái tâm phân biệt nghề này, nghề kia. Tôi chỉ không muốn mình lặp lại cuộc đời như ba mẹ. Thế nhưng, bằng cách nào đó, ba mẹ lại đánh thức tình yêu nghệ thuật cải lương trong tôi khiến nó cháy bỏng trở lại. 17 tuổi, tôi từ bỏ mái trường, đi theo kỳ vọng của ba mẹ.

Giờ nhìn lại, dù ước mơ học tập dở dang nhưng nghệ thuật đã đem đến cho Thanh Ngân nhiều cung bậc cảm xúc qua từng nhân vật hoá thân. Mỗi vai diễn là tấm gương phản chiếu cho Ngân muôn bài học để dần dần rơi rụng mọi trái chướng của chính mình. Nhờ những va đập, khúc quanh trong cuộc sống hòa vào mồ hôi và nước mắt trên sàn tập, cùng với vinh quang cả những điều bất như ý đã cho tôi thấu cảm, trưởng thành, vững vàng hơn trong hành trình nghệ thuật.

Là một - Thật và Đẹp

- Nhìn lại, điều gì đã níu chị lại với nghề?

- Tính ra, không phải đợi đến lúc sinh ra đâu, mà khi nằm trong bụng mẹ tôi đã theo gánh hát rồi. Mẹ mang thai mà vẫn hát, nhảy trên sân khấu, đánh kiếm, múa võ theo nhân vật, cứ vậy tới khi chuyển dạ mới tạm ngừng khoảng 3 tuần rồi lại tiếp tục đi hát.

Có lẽ, chính điều đó giúp Ngân được sống với nghệ thuật cải lương không gián đoạn. Tôi thấm làn điệu vọng cổ, thấm cả cái cảnh gian nan, khó khăn, lắm lúc nghèo đói. Vì gánh hát lúc được lúc không, do người dân mất mùa, hay gặp mùa bão lũ miền Trung, mưa dầm lũ lụt miền Tây Nam Bộ… phải nghỉ hát. Những lúc ngưng nghỉ ấy không có tài chính, lũ trẻ chúng tôi chỉ ăn cơm với mắm với muối… nhờ dân chúng gom góp cho đoàn hát. Thực phẩm mỗi ngày trong cơn bão lũ, mưa dầm, hoàn toàn nhờ vào người dân yêu thương nghệ sĩ và cải lương.

- Mấy mươi năm gắn bó với nghệ thuật cải lương, chị thấy mình nhận được gì?

- Trước câu hỏi này, không hiểu sao, tôi thấy mình rỗng không! Tôi không thấy mình cho đi, cũng không nghĩ mình nhận lại, mà thấy mình và cải lương đang cộng hưởng… là một - Thật và Đẹp.

Cuộc đời nghệ thuật của tôi gắn liền với khán giả từ trong hoài thai của mẹ. Từ hạt gạo mẹ ăn, miếng nước mẹ uống, thực phẩm mẹ dùng hàng ngày để nuôi lớn cái thai trong bụng cho tới khi sinh, rồi bế bồng theo gánh hát cũng là từ những ân tình của khán giả dành cho. Nên Thanh Ngân tự nhủ rằng hình hài này chính nhờ khán giả nuôi lớn.

- Bây giờ ai cũng nói cải lương mai một, thế hệ trẻ không còn yêu thích cải lương... Chị nghĩ thế nào về điều đó?

- Trải qua hơn 100 năm, cải lương có thăng, có trầm. Tôi lại lạc quan tin vào quy luật vũ trụ và nhân sinh. “Hãy để cho nó đi theo dòng chảy tự nhiên của chính nó”. Trong guồng chảy đó, Thanh Ngân sẽ là con tằm nhả tơ. Sức khỏe này, trí tuệ này, tâm huyết này, Ngân sẽ tiếp tục với những điều tốt nhất có thể để đền đáp Tổ nghiệp, đền đáp ân tình khán giả dành cho nghệ thuật cải lương!

- Xin cảm ơn NSND Thanh Ngân!

Văn hóa - Thể thao

Du khách tranh thủ lưu lại những khoảnh khắc tại lễ hội. Ảnh: Công Nam
Văn hóa - Thể thao

Sôi nổi Ngày hội Khinh khí cầu Đắk Lắk 2025

Ngày hội Khinh khí cầu Đắk Lắk 2025 là sự kiện văn hóa, du lịch nổi bật của địa phương nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30.4.1975 - 30.4.2025), đồng thời hướng tới 30 năm thành lập huyện Buôn Đôn (1995 - 2025).

Những kỷ vật đi cùng năm tháng được gia đình gìn giữ cận thận
Văn hóa

Gặp lại người may cờ Tổ quốc cho chiến dịch năm xưa ở Tây Nguyên

Chúng tôi gặp bà Nguyễn Thị Ngọc Lan trong những ngày cuối tháng Tư, khi khắp nơi trên cả nước đang hướng về kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30.4.1975 - 30.4.2025). Trong căn nhà nhỏ trên đường Nguyễn Viết Xuân, TP. Buôn Ma Thuột, tỉnh Đắk Lắk, người phụ nữ đã ngoài 80 tuổi tiếp chuyện bằng giọng nói nhỏ nhẹ nhưng gương mặt ánh lên sự rắn rỏi, kiêu hãnh khi nhắc về những tháng năm thanh xuân cống hiến cho cách mạng.

Tác giả tại bờ bắc bến sông Thạch Hãn - Nơi từng diễn ra các đợt trao trả tù binh chiến tranh theo một điều khoản Hiệp định Paris 1973
Văn hóa - Thể thao

Thạch Hãn chảy mãi khúc khải hoàn ca

Tròn nửa thế kỷ trôi qua kể từ ngày đất nước trọn niềm vui, Bắc - Nam sum họp một nhà trong hòa bình, thống nhất; những ngày tháng ấy, hàng triệu người con đất Việt mừng vui, vất vả ngược xuôi vượt sông Thạch Hãn để vào Nam hay ra Bắc, tìm lại người thân yêu sau bao năm dài chiến tranh, ly tán. Làm sao quên dòng sông ấy từng là giới tuyến, gánh vác sơn hà, xã tắc trong lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc cho đến ngày đại thắng mùa Xuân năm 1975, non sông thu về một mối.

GS.TS PHẠM HỒNG TUNG (Đại học Quốc gia Hà Nội)
Văn hóa - Thể thao

Tinh thần, cốt cách của người Việt Nam

Theo GS.TS. PHẠM HỒNG TUNG (Đại học Quốc gia Hà Nội), thắng lợi của sự nghiệp kháng chiến chống Mỹ cứu nước là một thành quả vĩ đại của cách mạng Việt Nam, khẳng định ý chí thống nhất đất nước không gì lay chuyển, khát vọng hòa bình cháy bỏng của Nhân dân Việt Nam, được hun đúc bởi truyền thống chống ngoại xâm từ trong lịch sử đến ngày nay.

Cao cả đức hy sinh - Mạch nguồn dựng xây đất nước
Văn hóa - Thể thao

Cao cả đức hy sinh - Mạch nguồn dựng xây đất nước

Đại thắng mùa Xuân 1975 đã khắc ghi những trang sử hào hùng trong lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc Việt Nam. Tinh thần hy sinh cao cả ấy - vì nước quên thân, vì dân quên mình - đã trở thành mạch nguồn bất tận, hun đúc niềm tin và khát vọng vươn mình của dân tộc ta. Hôm nay, trong hào khí tháng Tư lịch sử, toàn Đảng, toàn dân, toàn quân đang tiếp nối mạch nguồn ấy bằng cuộc cách mạng tinh gọn bộ máy nhà nước - dám hy sinh lợi ích cá nhân vì một Việt Nam phồn vinh và thịnh vượng.

"Binh chủng đặc biệt" lay động cả non sông
Văn hóa - Thể thao

"Binh chủng đặc biệt" lay động cả non sông

Trên thế giới, hiếm có dân tộc nào sở hữu thứ "vũ khí" bảo vệ Tổ quốc độc đáo như vậy. "Vũ khí" ấy không phải gươm giáo, đạn bom, mà là những vần thơ thấm đẫm máu và hoa, là khúc ca hùng tráng át tiếng bom đạn, là thước phim lay động trái tim, là nét vẽ kiên cường trên trang giấy… Tất cả đã tạo nên sức mạnh tinh thần phi thường, đủ sức lấn át mọi vũ khí, hun đúc ý chí, tôi luyện quyết tâm đánh thắng kẻ thù, giành lại tự do cho Tổ quốc.

Trải qua chiến tranh càng thấy giá trị của hòa bình
Văn hóa - Thể thao

Trải qua chiến tranh càng thấy giá trị của hòa bình

Trưa ngày 30.4.1975, quân ta tiến vào Sài Gòn, chiếm Dinh Độc Lập. Tổng thống Việt Nam Cộng hòa Dương Văn Minh lên đài phát thanh Sài Gòn tuyên bố đầu hàng vô điều kiện. “Khi Đài Tiếng nói Việt Nam vừa đưa dứt thông tin đó, chúng tôi nhảy cẫng lên ôm chầm lấy nhau, nước mắt lưng tròng. Đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc”...

Vòng tay lớn mãi để nối sơn hà...
Văn hóa - Thể thao

Vòng tay lớn mãi để nối sơn hà...

Thời gian có làm phai mờ dấu vết chiến tranh nhưng ký ức hào hùng vẫn in đậm trong trí nhớ những người có mặt trong thời khắc lịch sử 50 năm trước. Nhắc nhớ câu chuyện ấy tiếp thêm ngọn lửa truyền cảm hứng, biến niềm tin và tự hào thành động lực dựng xây Tổ quốc hôm nay.

“Vĩ tuyến 17 ngày và đêm” - Khát vọng và niềm tin
Văn hóa - Thể thao

“Vĩ tuyến 17 ngày và đêm” - Khát vọng và niềm tin

Bộ phim “Vĩ tuyến 17 ngày và đêm” chứa đựng bề dày lịch sử đất nước và con người Việt Nam một thời; số phận của các nhân vật mang chiều rộng về không gian, chiều dài về thời gian, gắn bó với số phận của dân tộc trong mọi biến cố lớn lao tại nơi giới tuyến chia cắt hai miền Nam - Bắc đầy khốc liệt.

Thống nhất nước nhà - con đường sống của Nhân dân ta
Văn hóa - Thể thao

Thống nhất nước nhà - con đường sống của Nhân dân ta

Ngày 6.7.1956, trong thư gửi đồng bào cả nước, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã khẳng định: “Thống nhất nước nhà là con đường sống của Nhân dân ta”. Ngày 30.4.1975, điều này đã trở thành hiện thực, thành cơ sở đầu tiên của kỷ nguyên độc lập - tự do trong 50 năm qua và tiếp tục trở thành nền tảng vững chắc cho kỷ nguyên mới.

50 năm thống nhất đất nước, vẹn nguyên ký ức ngày giải phóng
Văn hóa

Vẹn nguyên ký ức ngày giải phóng

50 năm đã trôi qua nhưng ký ức về ngày nối non sông liền một dải vẫn vẹn nguyên trong tâm trí những người đã chiến đấu vì đất nước, trong đó có Đại tá Trương Quang Siều, nguyên Phó Chỉ huy trưởng Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh Quảng Bình.