Ông trùm của điện ảnh tiên phong

Tri Sơ dịch
Từ The Observer
21/01/2013 08:36

Jonas Mekas, “ông trùm của điện ảnh tiên phong” (avant-garde cinema), nói chuyện với Sean O’Hagan (trên tờ Người quan sát) về quá trình làm việc chung với Andy Warhol, Salvador Dali và Jackie Kennedy… Mekas bước vào tuổi 90 vào Giáng sinh 2012, nhưng ông vẫn còn minh mẫn và đầy nhiệt huyết. Trong dịp này, nhiều hoạt động vinh danh cuộc đời & sự nghiệp của ông được tổ chức ở London, Paris, New York.

Đạo diễn Jonas Mekas 11.2012
Đạo diễn Jonas Mekas 11.2012
Jonas Mekas là một nhân vật không thể thiếu trong lịch sử trường phái điện ảnh Underground, không chỉ là một nhà sản xuất phim, còn là một nhà văn, nhà quản lý và chất xúc tác.

Chúng tôi ngồi bên một cái bàn trong căn bếp tại xưởng phim của Mekas ở Brooklyn, bên dưới một bức ảnh phai màu của Arthur Rimbaud – một trong những nguồn cảm hứng bất tận của ông. Xung quanh, các thùng chứa đầy những tài liệu lưu trữ được xếp cao lên nhau theo từng ngăn định sẵn: báo chí, nhật ký, phim cuộn, thư từ, tiểu luận. Người đàn ông được gọi là ông trùm của điện ảnh tiên phong sắp bước vào thời kỳ “xưa nay hiếm”.  

Ở tuổi 90, Mekas có một cái gì đó cố chấp, và không ngừng nổi loạn, ngây thơ về mình, nhưng nét khôi hài của ông chứng tỏ tính chân thành của ý tưởng đã giữ cho ông làm việc - ông vẫn còn sung mãn - so với nhiều người tuổi sáu mươi thời nay. Nhà làm phim Harmony Korine tóm tắt cá tính kỳ dị của ông: “Jonas là một anh hùng thật sự của điện ảnh Underground và là người cấp tiến hàng đầu - một người muôn hình vạn trạng và bất cần thời gian... nhìn thấy những thứ mà người khác không thể... điện ảnh của ông là điện ảnh của ký ức và linh hồn và không trung và ánh sáng. Không có ai khác như ông. Những bộ phim của ông sẽ bất tử”.
Ông trùm của điện ảnh tiên phong ảnh 2
Phim của Mekas (từ trái qua): John Lennon và Yoko trong phim Mừng sinh nhật John (1996), Jackie Onassis và các con trong phim Bên phía thiên đường (1999), Mekas và Dalí trong phim Between (1978)

Trong đời thường, Mekas là một người tinh nghịch, mặc chiếc áo khoác lao động xanh dương và đội mũ, đôi mắt khép hờ và ngái ngủ cho đến khi ông dồn vào bạn một cái nhìn chòng chọc thấu suốt. Ông sinh ra tại một ngôi làng nhỏ miền bắc Lithuania ngày 24 tháng 12 năm 1922. Đó là một nơi “không có gì xảy ra, sau đó đột nhiên mọi thứ xảy ra”. Khi còn nhỏ, ông mắc một chứng bệnh lạ, trông rất gầy yếu nên có biệt danh “Xác chết”. Vì thế, ông thu mình vào những cuốn sách và kể lại thật ám ảnh trong nhật ký. Năm 1940, xe tăng Liên Xô ầm ầm vào Lithuania. Ông trốn đằng sau một bức tường trong làng và bắt đầu chụp ảnh bằng cái máy ảnh đầu tiên của mình, nhưng một người lính Nga giận dữ giật lấy máy ảnh và tịch thu cuộn phim. “Mọi thứ thay đổi khi người Nga đến”, ông nói. “Tất cả đều bị cuốn đi”.

Năm 1941, khi quân Đức tiến vào Lithuania, Mekas tham gia kháng chiến, góp phần xuất bản một bản tin, thường xuyên bí mật phân phối tin tức chọn lọc từ đài BBC. Khi quân phát xít đến, ông chôn cuốn nhật ký dưới một cánh đồng và vượt biên để tới Vienna với người anh là Adolfas. Bị bắt trên đường, họ bị đưa đến một trại lao động gần Hamburg, trải qua tám tháng trước khi trốn thoát. Khi chiến tranh kết thúc, họ bị di dời hết trại tỵ nạn này qua trại tỵ nạn khác suốt hai năm. “Chúng tôi đã xem những bộ phim Mỹ tồi tệ để giết thời gian”, ông nói. 

Sau đó, năm 1949, ông và anh trai di cư sang Mỹ. Họ sống trong một ngôi nhà sơ sài ở Williamsburg, Brooklyn, và làm bất kỳ công việc nào có thể tìm được. Một trang nhật ký vào tháng 4 năm 1950, in lại trong cuốn sách Không có nơi nào để đi, chép rằng: “Chúng tôi đã tham gia một vài câu lạc bộ phim thử nghiệm, chỉ để tìm hiểu thêm về những gì đang xảy ra và được gặp gỡ mọi người”.

Làm thế nào ông có bước nhảy vọt từ xem phim thành sản xuất phim? “Tôi đã 27 tuổi và phải lấy lại tất cả các thời gian đã bị mất trong trại tỵ nạn, vì vậy tôi bắt đầu đón nhận mọi thứ. Tôi đến rạp chiếu phim mỗi ngày. Tôi thèm khát văn hóa, sự kích thích. Tất cả là cố nắm lấy thời gian”. Ông mua chiếc máy quay Bolex đầu tiên bằng tiền vay mượn chỉ hai tuần sau khi đến New York. Ban đầu, Mekas quay phim về cộng đồng Litva ở Brooklyn. Ông nói, ông vẫn còn nhiều khao khát mãnh liệt để phản ánh rõ cuộc sống lưu vong. Ông bắt đầu trình chiếu những bộ phim ngắn của mình trong các phòng chiếu nhỏ ở East Village và Lower East Side. Mùa xuân năm 1955, ông đến sống ở Manhattan. “Đó là khi cuộc sống mới thực sự bắt đầu”, ông kể. “Mọi người nói rằng tôi kém may mắn, nhưng tôi luôn nói rằng tôi đã may mắn khi bị lưu đày và bật gốc, bởi vì tôi bị ném vào New York đúng thời điểm có tất cả năng lượng và thái độ mới nổ ra ở khắp mọi nơi, không chỉ trong phim ảnh, mà còn trong văn học, nghệ thuật, âm nhạc”.

Tại New York, Mekas gặp trường phái văn hóa “underground” đang phát triển nhanh, thường xuyên gặp gỡ thân mật nhà thơ Allen Ginsberg, nhà sản xuất phim Maya Deren, Robert Frank, John Cage và nhạc sĩ La Monte Young, nhiều người trong số họ đến căn hộ của Mekas vào các buổi phim tối thường xuyên của ông. Năm 1954, ông và Adolfas thành lập tạp chí Văn hóa Điện ảnh, phân tích đủ mọi thể loại phim, nhưng tập trung chủ yếu vào điện ảnh tiền phong. Đồng thời, Mekas bắt đầu viết chuyên đề Movie Journal cho tạp chí Village Voice. Sau đó, năm 1962, ông là người đồng sáng lập Liên minh các nhà làm phim, và vào năm 1964, bắt đầu trình chiếu thường xuyên các bộ phim độc lập tại Rạp của các nhà làm phim, là nền tảng để thành lập Nhà lưu trữ điện ảnh tổng hợp.

Năm 1961, Mekas làm bộ phim dài đầu tiên, Súng ống của cây cối (Guns of the Trees). “Nó ngốn hết 15.000$, lúc ấy là quá nhiều. Phim kế tiếp của ông, The Brig, dựa trên vở bi kịch cùng tên về một ngày bên trong một nhà tù quân sự, chi phí chỉ 900$ và mặc dù có diễn viên và bối cảnh theo kịch bản, nhưng đã giành Giải thưởng lớn của ban giám khảo (giải nhì, Grand Jury Prize) cho phim tài liệu hay nhất ở Venice vào năm 1964. Một đánh giá tích cực trên tờ Cahiers du cinéma: “Khi rời khỏi bộ phim này, người ta chắc sẽ không bao giờ nhìn thấy nó một lần nữa. Có vẻ như chẳng thể thấy một cảnh tượng như vậy hai lần”.

Năm 1964, ông bị bắt vì tội khiêu dâm sau khi chiếu hai bộ phim Những sinh vật bốc cháy (Creatures Flaming) về tình dục trần trụi của Jack Smith và Un chant d’amour mô tả đồng tính luyến ái của Jean Genet. Cùng năm đó, ông đã giúp Andy Warhol quay các cảnh của phim Đế chế (Empire). Warhol thường xuyên có mặt ở những đêm trình chiếu ngẫu hứng tại căn hộ của Mekas. Mekas cũng kết bạn với nhóm Velvet Underground, cho họ luyện tập trong căn hộ của mình và quay phim buổi biểu diễn nổi tiếng của họ ở Delmonico tháng Giêng năm 1966. 

Một người khách khác của Mekas thời gian đó là họa sĩ Salvador Dalí, Mekas nói, “tôi cảm thấy anh ấy cần phải liên lạc với thế hệ trẻ và biết cái gì đã xảy ra ở New York”. Mekas nhớ Dalí “thình thịch lên cầu thang vào nhà tôi”, họ đã đồng ý rằng Mekas sẽ làm phim về một trong những hoạt động ngẫu hứng trên phố của họa sĩ này. Ngày 18 tháng 4 năm 1964, Mekas quay Salvador Dalí trong công việc, ấn tượng với cảnh Mekas nhăn nhó dắt người mẫu Veruschka trên phố và sau đó Dalí quết đầy kem cạo râu lên người cô.

Đáng ngạc nhiên hơn vẫn là tình thân của Mekas với cựu đệ nhất phu nhân Jacqueline Kennedy, ông dạy hai con của bà là John và Caroline làm phim. Một thời gian lâu sau, Jackie muốn Mekas làm một bộ phim về cuộc đời mình và ông đã dành hơn một năm để thu thập các bộ phim, hình ảnh gia đình, cảnh quay của bà và người chồng quá cố. “Sau đó, những bạn bè lớn trong lĩnh vực truyền hình đã tạo quá nhiều áp lực cho bà nên tôi bỏ cuộc, nhưng chúng tôi vẫn là bạn”. Năm 1999, Mekas phát hành Bên phía thiên đường (The Side of Paradise), bộ phim 35 phút về những mùa hè ở Montauk của Jackie cùng gia đình. Nó theo sau những bộ phim nhật ký tương tự về George Maciunas – người sáng lập phong trào nghệ thuật Fluxus, và John Lennon & Yoko Ono.

“Tôi đã gặp Yoko vào năm 1962”, ông nói, “chúng tôi vẫn giữ liên lạc khi cô trở lại Nhật Bản và có vấn đề về thần kinh”. Để tạo điều kiện thuận lợi cho Yoko quay lại Mỹ, đến nỗi Mekas phải tạo ra một công việc giả cho cô tại tạp chí Văn hóa Điện ảnh. Khi John và Yoko đến New York vào năm 1976 để định cư ở đây, Mekas là người đầu tiên họ gọi. “Đó là vào lúc nửa đêm, Yoko và John vừa hạ cánh tại sân bay JFK. John muốn một cốc cà phê phin. Tôi đưa họ đến một chỗ còn mở cửa, và John đã uống một cốc cà phê phin và một cốc cà phê Ireland. Có thể nói rằng John rất thích thú khi được uống cà phê vào đêm đầu tiên ở Mỹ”.

Các bộ phim ngắn của Mekas là cái nhìn thoáng qua về một thời đại khi nền điện ảnh tiền phong đang ở đỉnh cao. Từ sự xuất hiện của phong trào Beat giữa những năm 1950 cho đến sự phát triển của phong trào hippie sau đó, đến những năm 1970, Mekas ở trong đội tiên phong của cuộc cách mạng, với những bộ phim đầy cá tính như Hồi ức về cuộc hành trình đến LithuaniaLost Lost Lost. “Không ai thử nghiệm cả. Chúng tôi làm các thể loại phim khác nhau vì chúng tôi bị cuốn vào, nhưng chúng tôi không thử nghiệm. Cứ để việc thử nghiệm cho các nhà khoa học”.

Mekas chưa bao giờ tự coi mình xung đột với điện ảnh truyền thống. “Chúng tôi chỉ đơn giản là muốn làm cái gì đó để có thể tồn tại bên cạnh Hollywood, nhưng họ xây những bức tường kiên cố bao quanh điện ảnh truyền thống nên chúng tôi phải hoạt động bên ngoài những bức tường đó bằng bất cứ cách nào có thể”. Ông kể năm 1960 chỉ có 15 địa điểm ở các trường đại học để trình chiếu những bộ phim của Maya Deren. Đến năm 1970, đã có 12.000 điểm chiếu. Mekas và người anh Adolfas, là chất xúc tác chính của sự thay đổi to lớn này.

Cuối buổi nói chuyện, tôi hỏi ông nghĩ gì về nền văn hóa đương đại và liệu nó sánh được với cuộc cách mạng sáng tạo trong những năm 1950 - 60 ở New York. Ông suy nghĩ một lát. “Khi các hình thức cũ bắt đầu sụp đổ và thoái hóa do kiệt quệ và lặp lại, một hệ cảm giác mới được sinh ra. Đó là những gì đã xảy ra trước đây và có thể xảy ra ở thời nay”. Ông chia sẻ: khoảnh khắc biến đổi vĩ đại của nền văn hóa thỉnh thoảng lóe lên, quét sạch tất cả những gì cũ kỹ và kiệt sức ra khỏi đường đi của nó… Nội dung mới cần những hình thức mới, công nghệ mới. Đó là những gì đang xảy ra ngay bây giờ với internet và kỹ thuật số. Chúng tôi đã mất 40 năm nhai lại những thứ nhàm chán và cần thiết phải thay đổi. 

Góp ý dự thảo Nghị quyết sửa đổi, bổ sung một số điều của Hiến pháp năm 2013

    Nổi bật
        Mới nhất
        Ông trùm của điện ảnh tiên phong
        • Mặc định
        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO