Nín lặng khóc (Phần cuối)
Truyện ngắn của Nguyễn Trí
***
Hùng Nheo biết cách khen lắm, nói với Tình:
- Ở ấp nầy có ai đẹp hơn em không, em gái?
Tình chưa kịp đáp, Nheo thêm:
- Anh mà là Hậu, anh ngắm em suốt ngày, có vợ xinh như thế nầy mà bỏ đi uống rượu, thật không ai ngốc bằng.
Tình khoái cái kiểu sống sống sống chín chín nầy lắm, cô trả lời:
- Thôi, không nhắc đến hũ hèm. Em với nó chia tay rồi.
- Thật không đó? Vậy là anh nhảy vô, được không?
Người đẹp ỡm ờ:
- Ngon thì cứ “nhảy” vô.
Và họ cười, cả toán thợ cũng cười, vui vẻ thôi mà.
Nheo khen Phụng một kiểu khác:
- Em thấy chị trẻ đẹp hơn cả Tình.
Trẻ và đẹp. Nụ cười thiếu phụ chưa dứt trên môi, Nheo đế thêm:
- Lúc đầu em tưởng hai mẹ con là hai chị em.
***
Nhà sửa xong, đìa tôm cũng hoàn tất. Bà chủ ra tay xào chẻ cho anh em thợ một mâm thịnh soạn. Ưu ái một khung Sài Gòn đỏ, kèm thêm vài lít rượu gạo dầm thuốc bắc. Mấy tay kia khoái rượu, Hùng thì khoái bia, mê mùi hương hublon của bia lắm. Mỗi lần uống vài chai xuống quán đèn mờ, mắt xanh môi đỏ ôm Hùng mà rằng “Miệng anh thơm ơi là thơm”, chả bù với rượu, hôi rình.
|
Tối ấy sân nhà Phụng vang lừng tiếng nhạc. Hùng ôm cây guitar, rượu trà mà có nhạc nhẽo kiểu cây nhà lá vườn thú vị lắm nghe. Anh hát, tôi hát theo. Chả như karaôkê cầm cái micro một mình độc diễn chán bỏ mẹ. Nào đàn đi, tao hát, soul nhé, sộp nhé, bôlêrô lá cải cho tao, mày biết chơi cổ nhạc không Hùng?...
Cô con dâu của Phụng nghe chưa đã nhưng đành phải cáo lui vì mắc cho con bú. Tình cũng cáo lui để dỗ con ngủ sau khi liếc Hùng “Anh hát hay ghê, bữa nào dạy em đàn với nha...”
Bụng dưới tức, cái dòng bia nó vậy, Hùng buông đàn vòng mái hiên đi ra sau kiếm chỗ xả. Xả xong, đi ngang bồn nước Hùng thấy ai đó đang đứng. Men bia làm lâng lâng đầu óc. Và bóng tối nữa. Hùng bước tới, chẳng phân biệt nổi Tình hay Phụng.
- Chào em, hôm nay chia tay nhé.
Tiếng bà chủ vang lên:
- Mới có mấy chai mà say rồi sao?
- A, chị Phụng, xin lỗi... Em xin lỗi.
Mắt Phụng sóng sánh như bia.
Nheo bước tới ôm lấy Phụng.
Người đàn bà bốn mươi đang khao khát một vòng ôm.
Lực lưỡng bế thốc người đàn bà sải bước vào trong lô bạch đàn. Hùng dư sức làm cho biển động. Biển động một lần và động thêm lần nữa.
***
Hùng Nheo đã từng qua vài bạn tình kiểu như Phụng nên Hùng biết họ muốn gì, cần gì. Hùng thấm nhuần câu “Không giàu thì phải đẹp trai/ không thông kinh sử thì...”. Hùng không thông kinh sử, nhưng kinh sử ở đâu? Nó ở trong luân lạc chứ đâu. Luân lạc đã dạy cho Hùng biết cái vụ nó và người tình bốn mươi phải tuyệt đối kín bưng. Mà muốn kín bưng thì phải cười cười với Tình để đánh lạc hướng.
Còn Phụng? Phụng áy náy. Phụng lo lắng và cực kỳ hãi sợ. Vỡ lở ra là chết chắc. Tưởng tượng một ngày nào đó, mọi người ghẻ lạnh nhìn cô “Đồ giựt bồ của con gái, đồ dâm đãng” hoặc tệ hơn “Nó đẻ ra thằng đó cũng được mà”...
Không được, phải dừng lại, dừng lại tức khắc.
Lý trí ra lệnh dừng lại, nhưng ham muốn không chịu dừng. Cái thứ ăn vụng nó hấp dẫn vô song, rất thích thú nhưng không bao giờ thỏa. Tương tự như ma túy, người ta tự hứa là sẽ không, nhưng lại đến và cứ đến, say hơn phê hơn. Phụng bị con ma tình ám mụ mị không làm chủ được mình. Chỉ một tin nhắn là Phụng đi theo tiếng gọi bất kể thời gian. Thằng tình trẻ cũng khôn khéo đưa Phụng đến những nhà nghỉ thật xa. Táo bạo lắm, nó thừa sức làm Phụng đắm Phụng say. Cô siết chặt người tình, biết đây là ảo ảnh, biết là sẽ mất nên mỗi lần bên nó là cô thả mình chìm vào tuyệt diệu của thú yêu thương.
Để rồi sau đó sợ hãi từng phút từng giây.
May quá, một sáng kia thằng tình trẻ lăn ra chết thẳng cẳng.
***
Kẻ đâm nhát dao thủng tim Hùng là chồng của Tình.
Sáng ấy trong quán cháo lòng, thằng Hậu ngồi với ba đứa bạn bợm nhậu. Một thằng kể:
- Đang dzô ngon lành, nó đứng dậy bước qua bên thằng Hùng, nói “Ê Hùng, đi ra ngoài tao có chuyện muốn nói với mày”. Thằng Nheo vừa đứng dậy là nó đâm một nhát, tao cũng không biết nó thủ con dao vào lúc nào, đừng nói tới lý do tại sao...
- Dzậy thôi?
- Ừ, tao thấy thằng Hùng ôm bụng, máu tuôn ra ướt áo, rồi ngã ra sau. Bọn tao ùa tới khiêng ra khỏi quán, gọi tắc xi đưa đi cấp cứu, khi tắc xi đến thì nó tắt thở rồi, chắc trúng tim.
Vụ việc làm chấn động Đất Mới. Công an ấp. Rồi xã và cả huyện đến làm việc. Nheo được đưa đi bệnh viện để khám nghiệm tử thi xác định nguyên nhân cái chết.
Hậu bị còng tay đẩy lên xe bít bùng di lý về công an huyện.
Có cả Tình trong đám đông hiếu kỳ. Cô bàng hoàng, ngơ ngác nhìn chồng, rồi nhìn Hùng. Không hiểu việc gì đã xẩy ra. Chồng cô đã giết người. Tại sao giết?
Không oán thù, không mâu thuẫn, cũng chả quan hệ tiếp xúc gì, lại cầm dao đâm một nhát chết người. Hùng đã làm gì Hậu? Có cự cãi gì không? Không. Chủ quán xác nhận thằng Nheo ngồi một mình, đâu có chung chạ mà lời qua tiếng lại. Tại sao?
Mấy tay già già gẫu với nhau:
- Tại ghen thôi.
- Ghen a? Phải không cha?
- Nó thấy con vợ hay cười với thằng Hùng nên ghen, tao chắc vậy.
- Có vậy mà giết người... lãng nhách.
- Rượu nữa, ghen mà có rượu vô...
- Thôi đi cha, không phải do rượu đâu. Nó lận sẵn dao trong người mà.
- Cũng có khi cầm dao theo chỉ để dằn mặt thôi. Lúc rượu vào, nhất là buổi sáng, ông để ý đi, uống buổi sáng luôn luôn ngon và mau tới chỉ. Dằn mặt quá trớn mà ra.
Phải vậy không? Cũng có thể lắm. Mà có thể cái gì nữa, ghen quá đi chứ, thử nghĩ mà xem, thằng Hậu tuy bê tha, nhưng đâu đã thờ rượu như thần kiểu Tư Địa. Thì nó cũng có tuyên bố thà bỏ vợ hơn bỏ rượu... Nói thì nói vậy, chớ Hậu còn yêu lắm thương lắm con vợ nõn nường...
Bất ngờ thấy vợ mình cười cười nói nói với thằng Hùng Nheo, lại còn ngọt ngào em em anh anh. Đôi lần Hậu tỉnh táo nhận ra mình đã lún vô rượu sâu quá, nó bớt uống tìm “vợ yêu” tâm tình, nhưng đàn bà con gái nư lâu lắm, nguýt, háy, bĩu môi thì còn dễ thương chứ cái miệng sa sả đồ thứ nầy thứ nọ đã đuổi thẳng lại còn đe ly dị đi tao không vợ chồng với mày nữa.
Điên gan, Hậu uống nhiều hơn.
Cái kiểu thân tình của vợ với thằng đẹp trai, Hậu nghi lắm “Bà mẹ nó, tao mà bắt được trai trên gái dưới là bây chết cả cặp”. Hậu nhớ lại, không phải một mà nhiều lần, chỉ cần nó năn nỉ là con vợ xiêu lòng. Vậy mà từ khi bà già vợ kéo thợ về sửa đìa là ra cớ sự, không phải sao? Hậu biết vợ mình lắm, nó đẹp, nó xinh, và cũng nhẹ dạ không kém, không phải nó cho Hậu tất cả trước khi cưới sao? Tưởng tượng vợ mình trong vòng tay kẻ khác Hậu phừng phừng lửa giận.
Hậu rình rập. Cái thằng bợm rượu nầy cũng lắm độc chiêu. Nó đã từng ăn trộm chó để nhậu, chó mà kêu một tiếng, nó chết liền. Dễ ẹc, nướng một con lươn rải cho ăn là xong ngay. Chó sở dĩ không sủa khi Hậu đi đêm là vì mùi lươn nướng. Có đêm Hậu đứng ngoài giậu rào nhà nhìn vô phòng Tình đến tận hai giờ sáng mà con chó vẫn im re.
Và một tối kia, nó thấy một bóng hồng đi ra.
Bóng tối và rượu làm Hậu nhầm, nó nhầm bà mẹ vợ là vợ. Hậu đi theo. Nó rời rã cả người khi thấy “vợ” lên xe, ôm eo ếch gã trai đẹp lực lưỡng.
Chính vì nhầm lẫn nên xẩy ra cớ sự. Thằng Hậu mà biết ai đi với ai thì sự kiện thuận lợi cho nó, phải không? Nó chỉ cần nói “Hồi hôm con thấy thằng thợ hồ chở má đi... Đi đâu mà khuya vậy hả má?” Là chết ngất Phụng liền. Phụng tự tay dắt con gái tới năn nỉ Hậu nhận về dùm là cái chắc.
***
Sáng ấy, khi chuyện xảy ra ở quán rượu thì Phụng đang ở đìa. Khuya đó Phụng xuống thăm chồng. Giấc hai giờ sáng không còn làm Phụng thao thức nữa. Ngủ bình yên, thẳng mạch, mộng toàn những hoa là hoa.
Sáng ra, không thấy chồng trong chòi tôm, Phụng thả bộ lòng vòng trên bờ đìa và thấy Tư Địa nửa nổi nửa chìm trên mặt nước. Lạnh người, rụng cả tay chân, điếng người thật lâu Phụng mới la lên được.
Người trên những đìa tôm lân cận nghe ồn, lục tục kéo đến lôi xác Tư Địa lên.
Có gì đâu, nốc rượu, nửa đêm mò đi đái trượt chân té xuống đìa. Chết, vậy thôi.
Phụng đỏ au hai con mắt, nín lặng khóc, không tu tu hức hức như mấy đứa con. Phụng khóc cho ai? Chồng hay tình nhân? Khóc cho con gái, cho con rể, hay khóc cho mình?