Những vệt cây màu xám
Mối nhân duyên của vị cựu binh người Mỹ Ted Engelmann với Việt Nam không biết bắt đầu từ đâu. Có lẽ là từ nỗi ám ảnh của người lính 20 tuổi ngồi trên chiếc máy bay của không quân Hoa Kỳ rải chất độc màu da cam xuống vùng Biên Hòa, khiến cả một khu vực rừng rộng lớn bị hủy diệt, những vệt cây màu xám trải dài nhiều dặm đầy chết chóc khiến Ted hoảng sợ. Trong phút luống cuống, ngón tay ông che mất một phần ống kính nhưng tất cả đều hiện rõ trên bức ảnh in ra...
![]() |
“Ký ức Việt Nam của Ted” là tên buổi gặp gỡ, giao lưu giữa Ted Engelmann với các bạn trẻ ở Hà Nội cuối năm 2019. Như bao cuộc trò chuyện khác mà cựu phi công Mỹ đã thực hiện nhiều năm qua, từng lời kể của Ted đan xen với những bức ảnh mà ông luôn mang theo bên mình - những bức ảnh gói ghém một phần ký ức đau thương thời chiến, chất chứa nhiều tâm tư chưa thể nói hết bằng lời. |
“Dù rằng tôi đang lái xe hay trên máy bay, tôi vẫn sợ rằng có thể đây là lần cuối mình được sống, có thể đây là lần cuối nhìn ngắm bầu trời này, hít thở không khí này. Đa phần lính Mỹ xung quanh tôi đều ở độ tuổi 19, đôi mươi, chúng tôi đều còn rất trẻ, và chiến tranh là một thứ gì đó hoàn toàn xa lạ. Một suy nghĩ thường trực trong đầu là tại sao, tại sao chúng tôi lại ở đây, chiến tranh là gì, điều gì sẽ diễn ra?... Một năm mà thật dài. Ai trong số chúng tôi cũng chỉ mong nó chóng qua. Mục đích duy nhất của chúng tôi khi thực hiện nhiệm vụ đó là tồn tại để được về nhà” - Ted nói.
Khi được cử đến Việt Nam, trong túi quần của chàng lính Mỹ trẻ luôn mang theo chiếc máy ảnh nhỏ. Cha của Ted là một nhà báo nhiếp ảnh nên cậu đã học được nhiều kỹ thuật chụp hình, in ảnh từ nhỏ. Chiếc máy chỉ cần hai ngón tay để sử dụng, vì vậy, Ted có thể vừa làm việc, vừa chụp hình, chụp khi đang lái xe, chụp khi ở trên máy bay... “Dù ở đâu, bạn cũng chẳng thể biết chỗ mình đang đứng có thực sự an toàn không, bởi nguy hiểm luôn rình rập. Với chiếc máy ảnh đó, tôi đã nhanh chóng chụp lại xung quanh, khi quả bom rơi xuống tàn phá mọi thứ, sự hoang tàn chết chóc bao trùm... và cả những ám ảnh bên trong chính con người tôi nữa”.
![]() |
Vết thương lâu lành
Những ngày sau đó, hình ảnh từng vệt cây loang lổ, xám ngắt cứ trở đi trở lại trong suy nghĩ của Ted. Ông đến nhà thờ, rất nhiều binh lính khác cũng đến đó với một tâm trạng buồn bã. “Ở đó, cha xứ nói với chúng tôi rằng phải giết quân địch, tiêu diệt đối thủ vì Chúa, nhưng tôi không tin vào điều đó nữa. Trong tấm name card của mình (gồm thông tin cá nhân để có vấn đề gì người ta sẽ biết cách chăm sóc cũng như nhận diện), tôi quyết định đề tôn giáo là không. Tôi không muốn giết người và cũng không muốn một tôn giáo nào lại ủng hộ việc giết người. Cảm xúc của tôi xáo trộn đến phát điên lên. Kể cả khi tôi từ Việt Nam về Mỹ, cảm giác tội lỗi, ân hận, sợ hãi đeo bám tôi suốt năm, suốt tháng. Có rất nhiều điều tôi không thể chia sẻ được với ai, vì mọi người không ở đó, không chứng kiến mọi thứ diễn ra...”.
Từ rất nhiều lần trở lại dải đất hình chữ S, Ted đã mang theo những câu chuyện, những bức ảnh chụp trong chiến tranh và cả năm tháng hòa bình để kể về những gì đã qua, những điều đang tới. “Tôi muốn chia sẻ đến nhiều người về đất nước Việt Nam trong quá khứ và đất nước Việt Nam tươi đẹp hiện tại. Trong sâu thẳm, tôi muốn giúp chính mình và các cựu binh Mỹ thoát khỏi nỗi ám ảnh của bóng ma chiến tranh, tìm cách bù đắp cho lỗi lầm phải trả. Tôi biết chiến tranh kết thúc chưa chắc đã là câu trả lời, mọi thứ không đơn giản như người ta vẫn nghĩ, nhưng vết thương nhờ vậy sẽ được chữa lành, từng ngày...”.
______________
1. Bức ảnh “Những cây chết” được chụp lại khi Ted Engelmann ngồi trên máy bay rải thuốc diệt cỏ tại vùng Biên Hòa
2. Nhiều năm qua, Ted đã mang theo những câu chuyện, ảnh chụp trong chiến tranh và năm tháng hòa bình kể về Việt Nam