Một người Nhật ở Mỹ (Phần 2)
Truyện ngắn của Shiroyama Saburo (Nhật Bản)

17/06/2009 00:00

>> Một người Nhật ở Mỹ (Phần 3)

>> Một người Nhật ở Mỹ (Phần 1)

05-Mot-nguoi-16809-300.jpg

Không bao lâu sau, đột nhiên có liên lạc từ tổng giám đốc Sakuraoka của công ty điện cơ Sakura muốn kín đáo gặp Takane. Ông ta bảo là đang ở khách sạn tại Los Angeles.

“Thưa, có việc gì thế ạ?”. Takane hỏi, với giọng cứng rắn.

“Dù sao, hãy gặp nhau nói chuyện đi nào”.

“Không, việc này thì...”

“Có gì mà anh phải cứng rắn thế. Tôi có định mua chuộc gì anh đâu nào”. Nghe tiếng Sakuraoka cười ở đầu dây bên kia. “Cùng là đồng nghiệp Nhật Bản cả mà. Đồng nghiệp chào hỏi nhau thế thôi. Hay là, để tôi đến chỗ anh vậy nhé?”

“Không, việc này thì...”

Để cho tổng giám đốc của công ty đối địch đến gặp thì lại càng sinh chuyện phiền phức thêm. Takane lặp lại: “Không, việc này thì...” như thế một hồi, Sakuraoka cứ tiếp tục ép:

“Thì tôi gặp anh nói chuyện cho biết nhau chứ có gì đâu nào” rồi cho anh số phòng ở khách sạn và số điện thoại của ông ta.

Takane thật bối rối. Công ty điện cơ Sakura là đối thủ trực tiếp của hãng anh. Phần lớn các sản phẩm cạnh tranh với nhau, mà vốn và kỹ thuật đều có phần trội hơn hãng Pearl của anh nữa. Gần đây, họ đã cho ra loại máy cắt cỏ chạy điện mạnh hơn mà lại rẻ hơn máy của hãng Pearl. Họ đang nhắm đến chuyện đổ bộ toàn lực giành thị trường ở Mỹ. Họ đã cho vài nhân viên tiên phong đổ bộ lên đất Mỹ rồi. Những nhân viên này đang xây dựng các đại lý của họ ở San Francisco, San Diego... Takane được tin là một số tiệm đại lý của hãng Pearl cũng đã bị họ đến khuyến dụ rồi. Đối lại, phía hãng Pearl của Takane thì thiếu người làm. Chỉ có năm người kể cả George Hara mà phải bao hết bang California rộng bằng cả nước Nhật Bản. Nội chuyện truyền đạt đơn đặt hàng, chỉnh đốn linh kiện, xử trí phàn nàn của khách hàng... những công việc thường ngày như thế cũng đã chiếm hết thì giờ công sức của cả bọn rồi, làm gì còn sức lực đâu mà đi thu thập tin tức tình báo về động tĩnh của địch lăm le xâm nhập vào lãnh thổ. Takane đã nhiều lần yêu cầu cho tăng nhân viên nhưng bản doanh công ty không chấp thuận.

Phân vân mãi, cuối cùng Takane quyết định đi gặp Sakuraoka. Anh định sẽ không tiết lộ chi tiết gì của phía mình, mà lại có thể tung tin sai lạc cho phía địch biết tay. Và thừa dịp nhảy vào lòng địch mà thử tìm hiểu động hướng, kế hoạch của phía địch là hãng điện cơ Sakura, được chút nào hay chút ấy. Có điều, để tránh hiểu lầm vô ích, anh định sẽ không nói trước với nhân viên của anh, chỉ đi âm thầm một mình mà thôi. Thật ra, dưới đáy của tâm tình ấy, còn có chút suy tính riêng nữa. Bản doanh công ty Pearl của anh lúc nào cũng lạnh nhạt. Takane chưa bao giờ được nói chuyện với tổng giám đốc của anh cả. Thế mà tổng giám đốc của hãng điện cơ Sakura to lớn hơn hãng Pearl, đã tự mình điện thoại đến muốn gặp anh, khiến Takane động tâm, cảm nhận được rằng họ đánh giá mình cao. Anh có chút tự hào như trở thành cỡ nhân vật đồng đẳng với tổng giám đốc Sakuraoka kia nữa. Có thể nói là anh đã cảm thấy phấn khích mà ra đi, với ý nghĩ rằng: “Đã biết nghĩ về ta đến như thế, thì hãy gặp mặt một lần xem sao”. Trong tâm tình anh còn có chút gì như nỗi hưng phấn của học trò tiểu học trong niềm hy vọng không chừng tổng giám đốc Sakuraoka muốn dụ mình qua công ty của ông ta nữa. Ở Mỹ thì chuyện công ty này dụ dỗ để cướp nhân viên tài giỏi của công ty kia, chẳng có gì lạ. Nếu chuyện như thế xảy ra thì Takane sẽ đặt yêu cầu kinh tế xuống hàng thứ yếu, mà nguyện vọng được làm việc ở Nhật mới là điều kiện chính. Phát huy kinh nghiệm ở Mỹ lâu năm, anh sẽ yêu cầu được làm những công việc tham mưu, kế hoạch trong bộ môn doanh nghiệp hải ngoại ở bản doanh công ty điện cơ Sakura.

Takane đi đến khách sạn B. trên đại lộ Sunset Boulevard, như đã được thông tin. Khách sạn trông thật tráng lệ, nằm trong khuôn viên có vườn cỏ xanh và cây cối um tùm. Toàn là xe hơi cỡ lớn sang trọng đậu ở đó, nên Takane có hơi rụt rè khi lái vào đấy chiếc Corona Mark 2 cũ kỹ của mình. Tổng giám đốc Sakuraoka lấy một phòng loại xa hoa có cả phòng tiếp khách nữa, đã dặn anh lên thẳng phòng tiếp khách ấy. Quầy tiếp khách liên lạc lên phòng Sakuraoka xong, có lẽ là thủ tục cần thiết về an ninh khách hàng nên đã bảo Takane ký tên vào phiếu ghi người đến thăm, rồi cho bồi phòng đưa anh lên.

Tổng giám đốc Sakuraoka mang kính cận, khuôn mặt tròn trịa. Tóc màu bạc toàn bộ, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười ấy có thể nói là khuôn mặt có vẻ trẻ trung lâu dài. Takane vừa ngồi xuống ghế sofa, thì Sakuraoka tươi cười vào đề ngay:

“Sao nào, có thể nào anh mang trọn bộ mạng lưới đại lý bên anh sang công ty của tôi được không?”

“Sao cơ?” Takane bàng hoàng thốt lên, sửng sốt nhìn Sakuraoka. Chẳng khác gì vừa mới leo lên võ đài, chưa kịp đứng tấn, thình lình đã bị địch khoèo chân. Đến muốn giơ tay lên xin “Chờ cho một tí”. Cho dù Takane trong bụng đã hy vọng có chuyện khuyến dụ anh qua công ty Sakura, nhưng đấy là đối với riêng cá nhân anh thôi. Đằng này, ông ta lại muốn ôm luôn trọn gói mạng lưới đại lý, thì là điều Takane hoàn toàn không ngờ tới. Làm sao mà ngờ nổi!

Thấy Takane lặng thinh, Sakuraoka vẫn giữ nguyên nụ cười, thôi thúc thêm:

“Anh sẽ được ưa đãi. Có điều kiện gì, cứ nói thẳng ra là được”.

Không nhịn được nữa, Takane thốt lên gần như kêu thét:

“Khoan đã! Tổng giám đốc nói như chuyện chẳng có gì quan trọng, thế nhưng chuyện này là vấn đề rất lớn...”
Sakuraoka gật gù:

“Ừm, ừm, vì thế mới hỏi đến yêu cầu của anh đấy”.

“Không, vấn đề chẳng phải là yêu cầu gì của cá nhân tôi...”

Takane cảm thấy khó giải thích quá. Bị lôi ngay vào chuyện không ngờ tới, anh khó mà nắm được đầu mối để phản biện.

Sakuraoka vừa nhìn Takane chăm chú vừa từ tốn lấy tẩu hút thuốc ra châm lửa. Mắt ông ta như muốn nói: “Anh băn khoăn điều gì chứ? Vấn đề đơn giản thôi mà. Chỉ cần anh quyết tâm là xong ngay”.

Lòng Takane xao động từng đợt sóng. Nhớ lại những khổ nhọc chồng chất suốt sáu năm nay. Mạng lưới đại lý cho công ty Pearl, anh đã xây dựng được trên toàn bang California, đối với anh có sức nặng không lay chuyển được của toàn bộ vũ trụ. Chẳng phải là thứ có thể dời sang trái sang phải, hay mua qua bán lại dễ dàng thế được. Vả lại, chẳng lẽ cơ sở kinh doanh của đồng nghiệp mà lại có thể trộm lấy, như thể lấy giấy lót đồ lại rồi cướp đi được hay sao?

Takane nói, đầy lòng bất bình:

“Xây dựng mạng lưới đại lý là chuyện khó khăn vô cùng. Thế mà...”

Nhưng Sakuraoka cướp lời ngay:

“Tôi hiểu chứ. Vì thế mới muốn nắm trọn mạng lưới đại lý đã có sẵn”.

Lối nghĩ chẳng đếm xỉa gì đến ai cả! Takane lại cảm thấy như bị gạt cẳng ngã lăn ra đất.

Giọng nói của Sakuraoka vẫn nhẹ nhàng trôi chảy:

“Tôi hiểu là anh phân vân lắm. Vì vậy mới nhắc anh nhiều lần là hãy cho biết yêu cầu của anh như thế nào”.

“Không phải thế đâu. Thật ra, chính điều đó là vấn đề nên hay không nên đấy”.

“Nên hay không nên à? Anh sang phía tôi là nên lắm chứ!”

Sakuraoka nói như đùa theo lời anh, vừa cười lớn.

Thật là hết cách! Takane nghĩ. Sakuraoka là người đã dùng đường lối kinh doanh bạo trợn, chỉ một đời mà đã dựng nên được công ty lớn như thế. Cơ sở suy tính của ông ta hoàn toàn khác đời, trong mắt ông chỉ có mỗi chuyện khuếch trương công ty điện cơ Sakura mà thôi. Với người như thế, nghị luận nên hay không nên thì chẳng đi đến đâu. Takane trở lại với ý thức của một nhân viên của công ty Pearl. Cho dù ngầm bất mãn đối với công ty Pearl, nhưng anh vẫn cảm thấy có ý thức rõ rệt rằng mình là một phần của công ty. Có điều Takane còn có một việc muốn hỏi cho biết. Qua màn khói từ tẩu thuốc, Takane nhìn Sakuraoka thẳng thắn hỏi:

“Trong trường hợp tôi chuyển sang công ty Sakura thì có thể yêu cầu phái vào làm việc ở bộ phận doanh nghiệp hải ngoại hay bộ phận xuất khẩu ở bản doanh công ty được chứ?”

“Thế nào rồi cũng sẽ phái anh vào đấy mà”.

“Thế nào rồi... thì kẹt cho tôi. Cụ thể là bao lâu nữa?”

“Thì cũng cần anh ở lại Mỹ khoảng ba năm chứ”.

Takane bất giác nhắm nghiền mắt lại. Tai anh lại nghe tiếng cười lệch nhịp của Yuka trong rạp chiếu phim. Đằng nào thì cũng không xong. Rốt cuộc, mình chỉ được dùng làm chuyên gia ở thị trường Mỹ đó thôi. Mình đã bị trói buộc vào đất Mỹ này mất rồi.

Giọng nói như thuyết phục của Sakuraoka lại vang đến tai anh:

“Thử nghĩ xem, cần đến anh là cần ở California này. Muốn tác động lên các tiệm đại lý suôn sẻ như dùng chân tay của mình thì phải có anh ở ngay đây mới được, không có anh thì không xong đâu”.

“...”

“Anh không hài lòng về chuyện đó à? Muốn về nước sớm sao?”

“Không, chẳng phải thế.”

“Anh trông mệt mỏi lắm. Có vẻ công ty Pearl dạo này cũng bắt nhân viên làm việc nhiều không kém gì công ty tôi đấy nhỉ”.

Takane chỉ muốn bịt tai lại. Anh đâm ra bực tức chính mình đã nhẹ dạ mà có chút kỳ vọng hão huyền về lần gặt mặt tổng giám đốc Sakuraoka này. Takane ưỡn người thẳng lên, nói:

“Chuyện này thì chẳng cần phải suy tính gì thêm. Xin từ chối...”

“Không, tôi có đòi anh phải trả lời ngay đây đâu. Cứ suy nghĩ cho kỹ đi...”

“Xin từ chối. Và luôn tiện cũng xin nói thẳng là xin đừng tính chuyện quấy nhiễu các tiệm đại lý của công ty chúng tôi. Đó cũng chỉ là điều sơ đẳng về đạo đức kinh doanh mà thôi. Tôi nghĩ rằng ông tổng giám đốc hiểu cho điều đó”.

Sakuraoka gật đầu: “Nhưng này, đạo đức thì đạo đức, anh cứ suy nghĩ cho kỹ đi. Tôi đã đề nghị, đã yêu cầu anh như thế này, mong anh hiểu như một lời chào hỏi trước”.

“Nghĩa là thế nào ạ?”

“Nếu anh không thuận thì phía công ty chúng tôi cũng đành phải nghĩ đối sách, thế thôi. Cứ thế này thì có thể sẽ đưa đến kết quả đáng tiếc cho anh, mong anh hiểu cho như thế”.

Takane nhìn Sakuraoka chăm chú. Sâu trong mắt Sakuraoka đang tươi cười ánh lên tia sáng lạnh lẽo.

“Ông nói thế nghĩa là...”

“Địch là địch, mà bạn là bạn, thế thôi”.

Sakuraoka nói, như từ chối không muốn giải thích gì thêm, rồi đứng lên.

Takane rời khách sạn. Anh đưa mắt nhìn quanh xem có ai thấy mình lên xe Corona Mark 2 không.

Toàn vùng Beverly Hills chìm trong bóng đám cây nhiệt đới xanh thẫm, đã phủ một lớp sương tím nhạt. Nhà thuê của Takane ở gần ngay đấy. Đã đến giờ có về thẳng nhà cũng đương nhiên thôi, nhưng Takane vẫn cho xe chạy xuống phố về lại văn phòng. Luôn luôn có công việc phải làm cho đến quá tám giờ tối.

Takane gọi điện thoại quốc tế về Tokyo, không đả động gì đến việc gặp tổng giám đốc Sakuraoka, chỉ yêu cầu bản doanh công ty cho tăng nhân viên gấp rút để chuẩn bị đối phó với nguy cơ bành trướng xâm thực của công ty địch Sakura. Về sản phẩm thì máy cắt cỏ chạy điện của Sakura cho ra sau nhưng tốt hơn. Công ty Sakura lại có vốn nhiều nên hẳn là sẽ quảng cáo rầm rộ lắm. Thế thì phía công ty Pearl chỉ còn cách là cố thủ vào mạng lưới đại lý đã xây dựng được trên toàn bang California mà thôi. Takane nghĩ là phải đi vòng ngay tất cả các tiệm đại lý, củng cố chặt chẽ từng tiệm, sẵn sàng đối ứng mới được.

Thế nhưng, bản doanh công ty hồi đáp rất lạnh nhạt. Họ chẳng buồn nghe lời Takane cảnh báo về nguy cơ ở Mỹ. Họ chỉ đáp, như thường lệ rằng: “Nếu có cơ thu lợi vượt bậc, hoặc tăng tiến thị trường mạnh, thì thêm nhân viên cũng được. Nhưng chỉ là duy trì tình trạng hiện tại thì không chấp nhận tăng nhân viên”.

Takane thật muốn cho họ biết chuyện tổng giám đốc Sakuraoka đã khuyến dụ anh. Nhưng anh nghĩ trong công ty chẳng có người nào nghe chuyện như thế mà tin lời anh, hoàn toàn không nghi ngờ hay đoán mò gì thêm. Nếu anh lộ chuyện ra, thế nào ngay lập tức cũng bị làm rầm lên là thông đồng với địch, hay bị dao động, rồi anh còn bị mất chức nữa kia. Sakuraoka đã bảo: “Địch là địch, mà bạn là bạn, thế thôi”, nhưng Takane thấy phía bạn mình cũng chẳng có bạn nào cả. Bạn cũng là địch đấy.

*

Điều anh lo quả thật đã xảy ra, chưa đến một tháng sau đó. Auckland, San Jose, Sacramento... các tiệm đại lý ở các thành phố phía bắc đã ngả theo công ty Sakura mất. Nghe đâu chính tổng giám đốc Sakuraoka dẫn đầu một đoàn mười nhân viên đến từng nơi, liên tục mở tiệc chiêu đãi, nhiệt tâm thuyết phục họ. Những là sản phẩm tính năng cao lại rẻ. Hơn nữa, tiền thưởng cho các tiệm đại lý lại nhiều...

Thế thì không ngả theo mới là chuyện lạ!

Các chủ tiệm đại lý phản bội này biện giải rằng: “Sứ mệnh của chúng tôi là cung cấp cho khách hàng những sản phẩm tốt mà rẻ. Sản phẩm của Sakura có lợi cho người tiêu thụ mà đồng thời giúp chúng tôi có thêm tiền thưởng nữa, thì còn gì bằng”.

Những tiệm đại lý đã qua hết thời gian khế ước thì chẳng nói làm gì, ngay cả những tiệm còn đang trong thời gian khế ước mà phản bội, thì tuy cũng có cách lôi họ ra tòa, nhưng thực tế việc tố tụng ở ngoại quốc tốn tiền và tốn thời gian hơn trong nước (Nhật) rất nhiều, dễ đưa đến chuyện chỉ cung phụng tiền bạc nuôi béo đám luật sư mà thôi.

Để đối kháng với công ty Sakura, phía công ty Pearl cũng chỉ còn cách tăng mức tiền thưởng cho các tiệm đại lý. Takane đã nhiều lần điện thoại về bản doanh công ty đề nghị như thế. Nhưng họ bảo rằng chuyện sửa đổi điều kiện khế ước với các tiệm đại lý thì phải chờ Hội nghị Giám đốc quyết định, nên không trả lời ngay được. Như vậy thì làm sao mà địch nổi công ty Sakura, họ có chính tổng giám đốc đích thân đến ngay tại chỗ, quyết định tức khắc điều kiện khế ước.

Bồn chồn nôn nao mà chẳng có đối sách gì một hồi, các tiệm đại lý ở Santa Barbara, Pasadena lăm le phản loạn. Takane đang chạy đến thuyết phục họ, thì đến phiên các tiệm đại lý lớn ở San Francisco, San Diego bị mất về tay công ty địch. Chỉ còn lại trụ sở chính ở Los Angeles, thêm vài tiệm đại lý nhỏ ở Fresno, Bakersfield mà thôi. Cứ như là một trận bão đã quét qua vậy.

Ba nhân viên trẻ thì trong cơn nguy biến này chẳng làm được tích sự gì cả, chỉ kiếm cách tránh bộ mặt bực bội thường trực của Takane, càng ít gặp càng tốt, chẳng có vẻ gì là muốn chia sẻ khổ nhọc với anh. Chỉ có George Hara lo lắng hỏi: “Thế này thì rồi sẽ ra sao?” Vừa đưa mắt chỉ về phía đám nhân viên từ Nhật qua, vừa nói tiếp: “Họ bảo là không còn việc làm ở đây nữa thì họ được về lại Nhật. Chi nhánh ở Mỹ sẽ mất hay sao anh?”

“Làm gì có chuyện ngu xuẩn thế!”

Takane chán ngán, và nổi giận. Bọn kia có thể suy nghĩ đến nước đó thật sao! Chính Takane luôn luôn muốn về lại Nhật, nhưng lúc này bị đẩy ngã, bị đánh bại kiểu đó, nếu không lưu lại được, phải cuốn gói bỏ đi, thì anh cũng không thể chỉ nghĩ đơn giản là chuyện được về nước! Takane nghĩ đến chuyện trước khi thuyền đắm, bọn nhân viên từ Nhật sang kia trốn chạy, thì anh phải tìm cách để George Hara hiền hậu này thoát thân trước mới được. Anh bảo Hara:

“Từ nay, kinh doanh sẽ khó khăn lắm đây. Có thể không còn chi cấp đầy đủ cho cậu được nữa. Vì thế, nếu có chỗ làm nào khác, thì cậu cứ đổi sang ngay, đừng e ngại gì cả”.

“Nghĩa là không cần đến em nữa à?”

“Không, không phải thế. Cậu thì tôi muốn giữ lại mãi ở đây chứ”.

Takane đã thực lòng mà nói thế. Nghĩ lại, suốt sáu năm nay, không dời đổi gì cả thì chỉ có Takane và George Hara mà thôi. Trong đám toàn là người không tin cậy được, sự cảm thông ấy thật đáng quý đối với Takane.

“Nếu thế thì cho em được làm việc với anh mãi”.

“Ừm...”

“Khi nào anh về Nhật thì lúc đó em sẽ tính. Cho đến ngày đó, xin cho em làm tiếp như bây giờ”.
“Hiểu rồi. Vậy thì chúng ta cùng cố gắng nhé”.

Takane vỗ vai Hara. Cứ như thế này thì rút lui cũng không đành. Anh định bụng sẽ phản công cho tổng giám đốc Sakuraoka biết tay.

Phạm Vũ Thịnh dịch

    Nổi bật
        Mới nhất
        Một người Nhật ở Mỹ (Phần 2)<BR>Truyện ngắn của Shiroyama Saburo (Nhật Bản)
        • Mặc định
        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO