Mối tình bánh rán (Phần cuối)
Truyện ngắn của Tô Hải Vân

28/05/2009 00:00

Mối tình bánh rán (Phần 1)

G đưa cô đến đầu một ngã tư nhỏ ở ngoại thành thì dừng lại. Lâu nay, lần nào cũng chỉ đến đây thì dừng lại. Hôm nay đặc biệt, gã muốn đi thêm đoạn nữa. Nhưng có cái gì ngăn gã lại. Kiểu như kéo áo giữ lại. Bực thế. Cô bé đi tiếp. G nhăn nhó đứng nhìn theo. Gã lại nghĩ đến thằng cha bấm nút trò chơi.

G về đến cơ quan thì mọi người đã về gần hết. Gã tần ngần một lúc rồi cho ông bảo vệ chục cái bánh rán. Về phòng, nhìn đống hồ sơ giấy tờ trên bàn, cơn chán ngán lại nổi lên. Gã nhặt tờ giấy trên cùng, chữ to tướng, đọc: mai em đón anh lúc mười một giờ rưỡi. Cậu lái xe đây. Lát nữa rẽ qua, cho cậu ta chục cái bánh rán.

Công ty lo phân phối hàng tồn kho, còn G, bây giờ lo phân phối bánh rán. Một việc hoàn toàn không dễ. Gã nghĩ đến việc mang lên máy bay. Cho bánh rán đi tàu bay, cũng vui.

6.

Sài Gòn, Đà Nẵng không thể không đi. Vé đã mua. Đối tác đã lên lịch làm việc. Việc “đi” là việc dễ. Ra ôtô. Lên máy bay. Về khách sạn. Đến đối tác. Những việc đó không cần phải suy nghĩ. Nó tự động. Giống như việc của một cỗ máy, hay của một robot đã được lập trình, hay của một động vật biết nghe lời điều khiển.

Ngày 12. Ngồi trên máy bay, nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy những đám mây trắng đứng im như chán chẳng muốn bay. G mở túi bánh rán, thấy bánh đã ỉu. Vứt đi thì tiếc, ăn thì không ăn được. Đến bữa, cô tiếp viên mang ra một cái bánh mì kẹp thịt và rau, ai cũng như ai, một cái, một kiểu, và một nụ cười tiếp viên giống hệt nhau. G nhăn mặt.

Ngày 13. Ở Sài Gòn. Sau giờ làm việc, đối tác mời: tùy anh chọn, đi nhậu, đi nhà hàng, đi vui vẻ, anh thích gì? Chẳng thích gì. Trong đời có những lúc không hề thích gì, mặc dù mình không ốm, chưa chết. Thôi, lần này cho tôi tự do. Vậy anh vui lòng cầm tạm phong bì này tự đi nhé? Đến tiền bây giờ cũng không còn thích. Bốn giờ kém mười lăm, ruột nóng như lửa đốt, G gọi taxi ra chợ Bến Thành. Đi hết một vòng không tìm thấy hàng bánh rán nào, à có, nhưng lại là bánh rán nhân gì không rõ bọc đường bên ngoài, gã không thích. Gọi taxi, có chỗ nào bán bánh rán không, loại tròn xoe vàng rộm lăn vừng, đưa tôi đến. Anh lái taxi nghệt mặt. Người tuổi trẻ không biết khái niệm bánh rán, chắc hỏi hot dog, KFC hay pizza bán ở đâu, biết liền. Buổi tối, trong phòng khách sạn sang trọng, G thấy nhớ cô bé, gã ước ao gặp cô, để được nhìn thấy nụ cười bánh rán.

Ngày 15. Đà Nẵng. Lại những công việc như thế, những lời mời như thế. G ra chợ Hàn, cũng không có hàng bánh rán. Gọi taxi, mặt còn nghệt hơn ở Sài Gòn. Cô tiếp tân khách sạn Bamboo rất nhiệt tình nhưng chẳng giúp được gì. Lại gợi ý: hay anh ăn sầu riêng? Đêm nằm, G mơ tưởng đến cô bé bán bánh rán, gã nghĩ đến việc giá mà được ngủ với cô thì hạnh phúc quá, gã sẽ giữ chặt cô trong vòng tay và hít hà mùi thơm bánh rán. Ông điên à, gã bảo, điên đây, gã nói, cô ta bé tẹo, ông thì bắt đầu khú, gã bảo, nhưng tôi thích, đàn ông thích đàn bà, gã nói, điên thật rồi, gã bảo, ai trong đời cũng muốn có một lần điên, bất hạnh cho người nào không biết điên lấy một lần, gã nói, thằng cha kia nhún vai, quay mặt đi. Đêm đó, G mơ thấy bộ ngực bé tẹo của cô bé và con công âËn Độ. Tỉnh giấc giữa đêm, G nghĩ, về Hà Nội, mình sẽ bỏ hết tất cả, sẽ chạy theo cô bé bánh rán. Sao lại có ý nghĩ lạ lùng đó? Đi bán bánh rán cũng được, gã tiếp tục dòng suy nghĩ. Xin vào Vườn Thú làm ở Đội Chăn nuôi cũng được.

7.

Ngày 17. Bước chân vào căn phòng làm việc quen thuộc, có vẻ như cái máy trong người G chợt khởi động lại sau một chuyến đi dài. Một cách vô thức, G ngồi xuống cái ghế xoay quen thuộc. Với tay lấy tờ giấy trên cùng. Ngân hàng đòi, nợ đã tới hạn. Biết rồi, gã lấy bút phê vào góc tờ giấy, chuyển Phòng Kế toán, đáo nợ đi, hàng chưa bán được lấy gì mà trả. Nhác thấy tờ giấy tiếp theo, G lại với tay cầm lên. Họp? Việc này Phòng Hành chính đi thay, gã lại ghi vào góc tờ giấy. Được một lúc, G phát hiện ra mình đã đọc được khối công văn giấy tờ. Có vẻ như cuộc phiêu lưu kết thúc. Không còn thằng bấm nút nữa.

Nhưng buổi sáng trôi qua nhạt phèo.

Mấy giờ rồi? Mười giờ. A, giờ này là giờ ăn của lũ chim, giờ này chắc cô bé đang cho chim ăn. Khỉ, phó giám đốc công ty nhớ giờ ăn của lũ chim trong Vườn Thú! Cái lũ gà tiền ấy chú ạ, khi con trống vè con mái, đuôi nó dựng lên, xòe hoa văn như đồng xu tròn, hay ơi là hay... Chúng nó yêu nhau rất tự nhiên, ghét nhau cũng rất tự nhiên, cô bé bảo thế. Ôi tự nhiên, sao khó thế? Anh ốm à, sao anh lại ngẩn ra thế? Cô tạp vụ hỏi làm G giật bắn người. Không, gã nói, có việc gì thế? Cứ có việc gì mới vào thăm anh hay sao? Cô tạp vụ hỏi lại. Gã cười gượng gạo.

Buổi chiều. Giám đốc sang yêu cầu gã làm ngay mấy việc. Nhưng đến bốn giờ, gã lại nhấp nhổm không yên. Không có bánh rán thật khó chịu. G gọi cậu lái xe, bảo ra ngõ Yên mua cho tôi chục cái bánh rán.

Lát sau, cậu lái xe về, bảo ở chỗ ấy chẳng có hàng bánh rán nào cả. Cậu có nhầm không đấy? Dân lái xe nhầm đường sao được! Hay nàng ốm? Vội vã, G vứt hết mọi thứ trên bàn, đứng lên, đi. Thây kệ hết.

G phóng xe đến nơi cũ, quả thật không thấy hàng bánh rán đâu. Gã ngẩn ngơ nhìn quanh. Gã lại lên xe đi một vòng, xem nàng có bán ở chỗ khác không, không thấy, lại vòng về chỗ cũ. Cuối cùng, không chịu nổi, G tiến đến ngôi nhà quen thuộc, nơi mọi ngày nàng vẫn đứng nhờ để bán hàng. Một ông già đang đứng ở cửa, tay cầm tờ báo, mắt nhìn đâu đâu. Gã lấy vẻ nhũn nhặn:

- Bác làm ơn cho tôi hỏi, mọi khi trước cửa nhà mình có cô bé bán bánh rán, hôm nay bác có thấy không?

- Bánh rán à? Trước cửa nhà tôi xưa nay chưa hề có ai đứng bán bánh rán cả - Ông già nói.

G sững người. Gã nhìn ông già như nhìn người ngoài hành tinh. Ông già cũng nhìn lại gã theo cái kiểu đó. Hai người nhìn nhau lúc lâu. G, tay vốn đang thọc vào túi quần, thử bấu vào đùi mình. Chẳng thấy đau. Gã thấy lạ, rút hẳn tay ra khỏi túi quần, đàng hoàng trước mặt ông già cúi xuống bấu một cái khác vào đùi, thật mạnh, không đau, lại bấu một cái vào tay, cũng không hề thấy đau.

8.

Vẫn ngày 17. Lẽ ra, câu chuyện đến đây là kết thúc. G ra về, thấy hoang mang, tự hỏi phải chăng đây là câu chuyện hoang đường? Thằng bấm nút nào đó cố tình chơi khăm, bắt gã phải gặp và mê cô bé bán bánh rán? Hay một trò chơi oái oăm? Sau gã tĩnh trí, lại thấy buồn cười. Mình như thằng rồ. Một cô bé có nụ cười mê hồn như thế là không có thực, và gã muốn yêu một cô bé như thế là không thể. G quay về văn phòng. Lại ngồi trên cái ghế xoay êm ái. Gã nghĩ, có thể gã vừa mới thiếp đi một giấc ngủ ngắn, tỉnh dậy, căn phòng vẫn thế, vẫn những công việc thường nhật và chán ngắt, chẳng có gì thay đổi, nụ cười bánh rán cũng không.

Tuy nhiên, vốn G là người cố chấp, không cam chịu một cái kết thúc như vậy. Gã lại một lần nữa vứt hết giấy tờ sổ sách trên mặt bàn, đùng đùng đóng cửa đi ra khỏi cơ quan. Gã lại phóng xe đến ngõ Yên. Dừng xe, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà ấy. Gã muốn gặp lại ông già để hỏi lại. Cánh cửa ngôi nhà mở rộng, nhưng chẳng thấy ông già đâu. Một lát sau, có một bà già tay cầm chổi đi ra. G quyết tâm tiến đến, chào bà, rồi hỏi:

- Ông có nhà không bà? Lúc nãy ông cầm tờ báo đứng đây, ông đâu bà nhỉ?

Bà già ngạc nhiên:

- Ông nào? Nhà tôi toàn đàn bà. Ở đây chỉ có tôi thôi.

Hay nhỉ? Lại thế nữa?

Ngẩn ngơ một lúc, gã hỏi:

- Bà này, mọi khi trước cửa nhà mình có cô bé bán bánh rán, hôm nay bà có thấy không?

- À, con bé con còi gí còi dị ấy à, mấy hôm nay nó nghỉ.

Anh muốn mua bánh rán thì đến số nhà ấy ngõ ấy đường ấy, nhà nó ở đấy đấy.

G sướng quá, đó là thật, đếch phải bịa, gã quay xe.

Nhưng đi được một đoạn đường, G đột ngột dừng xe. Vẫn ngồi trên xe, xe vẫn nổ máy, máy vẫn gài số, nhưng gã bần thần, mắt nhìn giời như lườm, đầu óc cứ như đang ở đâu.

    Nổi bật
        Mới nhất
        Mối tình bánh rán (Phần cuối)<BR>Truyện ngắn của Tô Hải Vân
        • Mặc định
        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO