Indonesia cắt phụ cấp họp hành để tiết kiệm ngân sách
Từ năm 2026, công chức Indonesia sẽ không còn được nhận phụ cấp khi tham gia các cuộc họp cả ngày tại các địa điểm thuê ngoài, không thuộc trụ sở cơ quan. Đây là bước tiếp theo trong nỗ lực cắt giảm chi tiêu công của quốc gia Đông Nam Á này, sau khi phụ cấp cho các cuộc họp nửa ngày đã bị cắt bỏ từ đầu năm nay.

Chỉ tổ chức họp bên ngoài nếu thực sự cần thiết
Theo quy định mới số PMK 32/2025 của Bộ Tài chính, chỉ những cuộc họp có nghỉ qua đêm (gọi là fullboard meetings) mới được nhận mức phụ cấp 130.000 Rupiah/người/ngày (khoảng 8 USD). Mặc dù các khoản như thuê phòng họp, ăn uống và khách sạn vẫn sẽ được thanh toán, song phải dựa trên khảo sát giá thị trường hàng năm do Cơ quan Thống kê Trung ương và các trường đại học thực hiện. Điều này giúp phản ánh giá thực, bảo đảm không quá cao cũng không quá thấp. Mức trần chi phí khách sạn dao động từ 2,14 triệu đến 9,33 triệu Rupiah/đêm, tùy theo cấp bậc và địa phương.
Tổng Cục trưởng Tổng cục Ngân sách thuộc Bộ Tài chính, ông Lisbon Sirait nhấn mạnh rằng các cuộc họp được tổ chức bên ngoài trụ sở sẽ chỉ được tiến hành trong trường hợp cần thiết, ví dụ như có phối hợp liên ngành hoặc mời chuyên gia. Còn trong các trường hợp khác, các cơ quan được khuyến khích tổ chức họp trực tuyến như qua Zoom, Google Meet, Teams… để tiết kiệm chi phí và tăng hiệu quả hành chính. Theo ông Lisbon Sirait, thay đổi mới giúp “tối ưu hóa ngân sách nhà nước cho các mục tiêu có tác động trực tiếp đến người dân”.
Chính sách này là một phần trong kế hoạch tổng thể của Tổng thống Prabowo Subianto nhằm cắt giảm khoảng 306-307 nghìn tỷ Rupiah (xấp xỉ 18,8 tỷ USD) trong năm 2025, tương đương 8% tổng ngân sách quốc gia. Nguồn ngân sách này sẽ được chuyển hướng sang các chương trình ưu tiên, đặc biệt là chương trình cung cấp bữa ăn miễn phí cho học sinh. Đây là dự án trọng điểm dự kiến mở rộng đến 82,5 triệu người (hơn 25% dân số) vào cuối năm, với nhu cầu bổ sung thêm 100 nghìn tỷ Rupiah.
Ngành khách sạn, nhà hàng và loại hình MICE gặp khó
Tuy nhiên, chính sách thắt lưng buộc bụng này cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đối với ngành khách sạn - nhà hàng, nhất là MICE (du lịch kết hợp giữa các hoạt động hội họp, khen thưởng, hội thảo, và triển lãm). Loại hình này thường được tổ chức cho các công ty, tổ chức, doanh nghiệp, nhằm mục đích nâng cao năng lực làm việc, quảng bá thương hiệu, hoặc xây dựng mối quan hệ trong ngành nghề.
Theo Hiệp hội Khách sạn và Nhà hàng Indonesia (IHRA), doanh thu từ các sự kiện, hội họp và đoàn công tác nhà nước có thể giảm đến 25.000 tỷ Rupiah (khoảng 1,5 tỷ USD), đặc biệt tại các tỉnh như Sulawesi, Yogyakarta, Tây Sumatra và Lampung. Tình hình buộc các doanh nghiệp trong ngành phải nhanh chóng thích ứng, chẳng hạn như cần phải chuyển hướng sang thị trường tư nhân, khách quốc tế hay phục vụ nhóm du lịch cá nhân nhiều hơn.
Ngoài ra, nhiều chuyên gia nhận định, không chỉ MICE bị tổn thương mà rủi ro khi cắt giảm ngân sách không chọn lọc cũng có thể ảnh hưởng đến sức mua của người dân, giảm tiêu dùng trong nước, thu nhập và cả GDP dẫn đến làm chậm quá trình phục hồi kinh tế nếu không có hỗ trợ kịp thời.
Dù vậy, nhiều nhà quan sát cho rằng, việc Bộ Tài chính vẫn duy trì cơ chế thanh toán chi phí linh hoạt dựa trên thực tế thị trường, thể hiện cách tiếp cận có kiểm soát, nhằm cân bằng giữa hiệu quả ngân sách và ổn định thị trường dịch vụ. Chính sách xóa bỏ tiền phụ cấp đối với các cuộc họp không nghỉ qua đêm cho thấy quyết tâm của Indonesia trong việc tăng cường kiểm soát chi tiêu công và định hướng ngân sách vào các chương trình an sinh xã hội.
Từ góc độ quản trị tài khóa, chính sách có thể giúp Chính phủ tiết kiệm hàng nghìn tỷ Rupiah mỗi năm, đồng thời tăng cường kỷ luật chi tiêu trong khu vực công. Ngoài ra, việc chuyển đổi dần sang mô hình họp trực tuyến và kiểm soát chặt chẽ các khoản chi phụ trợ cũng tạo tiền đề cho quá trình hiện đại hóa nền hành chính công.
Thành công của chính sách này sẽ phụ thuộc vào khả năng quản lý chuyển đổi, truyền thông minh bạch, và sự phối hợp giữa Chính phủ với cộng đồng doanh nghiệp, đặc biệt là các ngành chịu tác động trực tiếp.