Hầm rượu (Phần 1)
Truyện của Phạm Thị Ngọc Liên

25/07/2011 07:29

Minh họa của Kim Duẩn
Minh họa của Kim Duẩn

>> Hầm rượu (Phần cuối)

>> Hầm rượu (Phần 2)

>> Hầm Rượu (Phần 3)

Nguyệt.

Khách sạn gần như ngủ say khi tôi trở về. Ở sảnh, chỉ còn một người tiếp tân đang chăm chú chơi trò đố chữ trên tờ báo trải rộng trước mặt. Café bar gần đó đã tắt hẳn đèn.

Người tiếp tân ngửng đầu lên nhìn tôi, cười máy móc: “Phòng 702 phải không? Miss Candy?” Tôi đáp: “Số phòng thì đúng, nhưng tôi không phải là Miss Candy. Anh đừng hùa theo hôn phu của tôi để đùa như thế nữa. Tôi tên Nguyệt. Anh có thể gọi là Miss Moon. OK?” Anh ta nhún vai: “OK, không thành vấn đề. Tôi xin lỗi, Miss Moon”. Tôi mỉm cười: “Được rồi? Hôn phu của tôi về phòng chưa?” Anh ta lắc đầu: “Chưa. Chìa khóa của cô đây”.

Bước vào thang máy, tôi nhìn đồng hồ tay. Bây giờ là hai giờ sáng. Sao Minh vẫn chưa về? Cơn giận tưởng đã bốc hơi theo những ly rượu ngoài quán bar lại quay về, âm ỉ trong lồng ngực. Có lẽ Minh cũng la cà ở một quán bar nào đó và không thèm trở về khách sạn. Anh muốn chứng tỏ cho tôi thấy “quyền lực đàn ông” của anh sao? Anh quên rằng “quyền lực đàn bà” của tôi cũng mạnh không kém sao? Để xem ai sẽ thắng ai cho biết!

Nằm trong bồn tắm nước nóng tỏa hương tinh dầu bạc hà bát ngát, thần kinh tôi dịu dần. Tôi chẳng thèm nghĩ tới Minh nữa. Cùng lắm là không kết hôn chứ gì. Với tay cầm chiếc điện thoại, tôi bấm nút tắt và đặt nó trên kệ đựng xà phòng. Những ly rượu trong quán bar lúc nãy vẫn còn tác dụng. Cảm giác lơ mơ bay bổng chiếm hữu, đưa tôi vào giấc ngủ êm đềm.

Thình lình, một tiếng chuông điện thoại vang lên khiến tôi giật mình bừng tỉnh. Trong vô thức, tôi vẫn nhớ mình đã tắt nó rồi mà. Nhưng kìa, màn hình của nó vẫn phát ra ánh sáng xanh quen thuộc và một lần nữa, hồi chuông báo có tin nhắn lại vang lên. Nghĩ là Minh gọi, tôi ngồi hẳn dậy, bước ra khỏi làn nước đã trở lạnh từ lúc nào rồi với chiếc khăn tắm quấn quanh người. Cầm điện thoại lên, tôi nhìn vào dòng chữ hiện trên màn hình: “Cô có muốn uống rượu nữa không? Hãy gọi. Tôi chờ”.

Ai vậy? Màn hình hiển thị một dãy con số lạ lùng. Tất nhiên là lạ. Vì tôi không quen bất cứ ai trong thành phố này, ở đất nước này cả. Chúng tôi đã đến đây với ý định làm lành. Tôi và Minh. Những cuộc cãi vã vụn vặt trong suốt mấy tháng trước đã làm tình yêu của chúng tôi bị sứt mẻ khá nhiều. Hôn nhân vì thế cũng bị đe dọa có thể sẽ không thành. Để “khắc phục vấn đề và hiểu nhau hơn”, Minh đã rủ tôi cùng du ngoạn đến một đất nước xa lạ. Anh bảo: “Mình đi Venice nhé. Đó là một thiên đường nơi trần thế. Anh tin chúng ta sẽ vui vẻ, hạnh phúc hơn”. Thế nhưng, chỉ vừa đến nơi này không đầy hai bốn tiếng đồng hồ, chúng tôi đã lại cãi nhau. Minh đùng đùng bỏ ra khỏi phòng sau khi ném lại câu: “Em ăn tối một mình đi, anh cần ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành”. Kiểu nói năng của anh khiến tôi tức sôi lên. Hóa ra ở lại với tôi, anh ta sẽ bị nhiễm độc sao? Tôi hét lên: “Anh giỏi thì kiếm chỗ khác ở luôn đi, đừng về đây nữa”. Minh nhún vai rồi gõ gót giầy, đi thẳng.

Không gian yên lặng khi còn một mình trong phòng không giúp tôi dịu đi cơn giận. Làm lành là thế này ư? Tôi đứng nhìn chiếc bàn còn nguyên những đĩa thức ăn và chai rượu ngâm trong xô đá, tức điên người. Buổi tối lãng mạn mà chúng tôi muốn có đã biến mất. Tôi nắm lấy cổ chai rượu, bật nút. Anh muốn tôi ăn uống một mình chứ gì? Tôi sẽ ăn. Việc gì phải bỏ phí một đống tiền như thế này chứ?

Champagne vàng óng, sủi tăm trong chiếc ly chân cao. Chai rượu mà người chủ khách sạn đã gửi tặng với lời chúc “happy” khi Minh bảo chúng tôi đến hưởng tuần trăng mật, giờ cạn dần với chỉ mình tôi. Cầm ly rượu cuối cùng, tôi mở cửa ban công và quay vào lôi chiếc ghế bành ra. Bồng bềnh vì rượu, tôi ngồi dựa vào lòng ghế, nhìn mặt trăng trên cao tỏa ánh sáng dịu nhẹ xuống dòng kênh vòng vèo phía dưới và chợt nghĩ: Sao mình không ra ngoài nhỉ? Anh ta đi được thì mình cũng đi được. Sao lại phải ở trong phòng chờ đợi chứ? Để lát nữa anh ta về cãi nhau tiếp à? Đủ rồi. Mình sẽ đi.

Ban đêm khá lạnh. Tôi quấn chặt chiếc khăn quàng cổ, đi lững thững ra ngoài tiền sảnh. Người tiếp tân im lặng nhận chìa khóa phòng từ tay tôi, bỏ vào hộc. Tôi hỏi: “Gần đây có quán rượu nào không, làm ơn chỉ cho tôi với”. Anh ta tươi cười đưa cho tôi một tấm bản đồ và chỉ vào một cái tên quán. Paradise à? Tôi mỉm cười cảm ơn và bước ra khỏi cửa.

Quán cách khách sạn hai cây cầu, ở một vòng cung sát bờ sông, bàn đặt ngoài trời và trong nhà. Vẫn còn khá nhiều du khách ngồi bên trong, có lẽ vì bên ngoài khá lạnh. Gió từ dòng kênh thổi lùa hun hút khiến tôi rùng mình. Định bước vào bên trong nhưng nhìn những chiếc bàn trống bên ngoài, tôi lại chặc lưỡi ngồi xuống. Uống rượu vào sẽ ấm, sợ gì chứ? Ngước mắt nhìn người phục vụ đang bước đến, tôi gọi: “Cho một Tequila”.

Một giọng nói từ phía sau đột ngột nổi lên khiến tôi hơi giật mình: “Tôi đề nghị cô uống Sangrita. Thứ đó ngon hơn nhiều”. Quay mặt lại, tôi nhìn thấy một người đàn ông mái tóc nâu vàng như mật ong đang mỉm cười. Ông ta ngồi ở chiếc bàn trong góc khuất và có lẽ đã ở đó khá lâu vì tôi nhìn thấy ba, bốn chiếc ly không trước mặt. Thấy tôi quay lại nhìn, ông ta đứng dậy, bước sang: “Cho phép tôi được mời cô một ly Sangrita nhé”. Tôi bảo: “Nhưng tôi không quen ông”. Ông ta nhún vai: “Thì sau ly rượu đó, chúng ta sẽ quen. Tôi là Jean Paul. Cô tên gì? Để tôi đoán nhé. Có lẽ cô tên Moon phải không?” Tôi hơi đờ người ra một giây: “Sao? Ông biết tên tôi à?”. Ông ta nhướn mày: “Ồ không. Tôi chỉ đoán thôi. Vì gương mặt cô sáng như trăng ấy. Té ra cô tên Moon thật à? Tuyệt quá. Tôi phải tự thưởng cho mình một ly mới được”. Kiểu trò chuyện của ông ta thật tự nhiên và gần gũi khiến tôi bớt hẳn căng thẳng. Tôi mỉm cười: “Ông muốn mời tôi uống Sangrita cũng được, nhưng phải ngồi chung bàn với tôi một lúc”. Jean Paul cười: “Tốt quá. Tôi sẽ ngồi đến khi nào cô đuổi tôi đi”.

Đúng như ông ta bảo, Sangrita ngon tuyệt, nóng bỏng với mùi thơm thơm của nước cam, một chút vị ngọt của sirô lựu và chất cay xé lưỡi của bột ớt. Thấy tôi uống cạn ly rượu, Jean Paul cười: “Mê rồi phải không? Tôi sẽ gọi cho cô thêm một ly nữa”.

Những ly champagne ở khách sạn vốn đã làm tôi bồng bềnh, cộng thêm Sangrita cháy bỏng khiến tôi càng chao đảo hơn. Mặt trăng trên cao thả ánh sáng vằng vặc xuống dòng kênh tạo nên một khung cảnh huyền ảo tuyệt vời. Những chiếc Gondola cuối cùng đang im lìm lướt qua với từng cặp ngồi dựa vào nhau trông thật lãng mạn. Nó khiến tôi nhớ tới lý do mình ở Venice và thấy buồn vô cùng. Vì sao tôi không thể chiều lòng Minh một chút và chấp nhận những thiếu sót của anh để chuyến đi làm lành có kết quả tốt? Vì sao Minh không chịu nhún mình trước thái độ cứng đầu của tôi? Dẫu sao tôi cũng là đàn bà và đàn bà luôn cần được chiều chuộng dù có những yêu cầu thật kỳ quặc.

Nghĩ đến Minh, tôi uống cạn một hơi ly Sangrita thứ ba và cầm điện thoại lên xem. Màn hình im lìm, không tin nhắn, không một cuộc gọi. Tim tôi nhói đau và tôi vẫy người phục vụ: “Thêm một ly nữa”. Nhưng Jean Paul đã cản lại: “Sangrita uống nhiều quá sẽ mất ngon. Tôi thấy cô uống như thế cũng nhiều rồi. Cô có chuyện gì buồn lắm sao?” Chỉ cần một câu khơi gợi đó, tôi đã tuôn ra tất cả nỗi bực dọc, u uẩn của mình cho Jean Paul nghe. Và nước mắt tôi nhỏ xuống ly rượu cạn trước mặt. Jean Paul dịu dàng: “Khách sạn cô ở có gần đây không? Tôi sẽ đưa cô về. Có lẽ anh ấy đang sốt ruột chờ cô đấy. Đừng buồn nữa”.

Không hiểu sao, người đàn ông mới quen gieo cho tôi một cảm giác hết sức tin cậy. Thế là tôi ngoan ngoãn đứng lên, tựa vào tay Jean Paul để chập choạng ra về. Đã khuya lắm rồi. Dòng kênh trước mặt không còn chiếc Gondola nào nữa và những con đường nho nhỏ của Venice cũng chỉ còn rải rác bóng người. Những cơn gió lồng lộng thổi lùa trên đường phố khiến tôi rét run và bớt hẳn cảm giác lảo đảo vì rượu. Còn một đoạn đường nữa là đến khách sạn. Tôi ngừng lại và bảo Jean Paul: “Ông đưa tôi về tới đây là được rồi. Cảm ơn ông rất nhiều”. Ông ta bảo: “Tạm biệt cô, Moon. Chúng ta sẽ gặp lại”. Và ông ta cúi người hôn nhẹ trên trán tôi trước khi quay lưng đi.

Phải chăng tin nhắn đó là của Jean Paul? Nhưng làm sao ông ta biết được số máy của tôi chứ? Tôi bấm vào con số hiển thị, gọi lại. Đúng là Jean Paul. Giọng ông dịu dàng: “Cô vẫn chưa ngủ sao? Anh ấy chưa về phải không?” Tôi hỏi: “Sao ông có số máy của tôi?” Ông đáp, vẫn dịu dàng: “Chuyện đó không quan trọng. Tôi sẽ chờ cô ở đúng chỗ chúng ta chia tay lúc nãy. Nếu cô còn thích uống rượu, tôi sẽ đưa cô đến một chỗ rất đặc biệt để uống”.

Vậy là tôi đi. Người trực tiếp tân nhận chìa khóa từ tay tôi, mắt hơi liếc lên chiếc đồng hồ treo tường. Tôi nhìn theo. Đã ba giờ sáng. Có lẽ anh ta đang tự hỏi tôi sẽ đi đâu vào giờ cả Venice đã ngủ? Tôi cười và bảo anh ta: “Đừng lo. Tôi biết còn vài quán rượu mở cửa tới sáng đấy”. Anh ta cũng mỉm cười: “Tôi sẽ nói với hôn phu cô như thế nhé?” Tôi nhún vai: “Ok, không việc gì”, và bước thẳng ra ngoài cửa.

Minh.

Ba giờ rưỡi sáng, tôi trở về khách sạn. Người trực tiếp tân đưa chìa khóa cho tôi, ánh mắt kỳ lạ khiến tôi bật hỏi: “Có việc gì thế?”. Anh ta trả lời ngay: “Vợ chưa cưới của ông. Cô ấy vừa mới đi khỏi khoảng vài chục phút”. Bần thần cầm chiếc chìa khóa trong tay, tôi tự hỏi: “Nguyệt đi đâu lúc khuya khoắt thế này? Cô ấy đi tìm mình sao?” Như đoán biết ý nghĩ của tôi, người tiếp tân nói tiếp: “Tôi nghe cô ấy nói là đi uống rượu”. Uống rượu? Giờ này, chỉ còn rất ít quán rượu ở Venice mở cửa mà cả Nguyệt và tôi đều không biết chỗ. Đi tìm cô ấy cho đến sáng chưa chắc đã thấy. Vì thế, tôi đành mang nỗi bứt rứt của mình vào thang máy, bấm nút lên phòng.

Trong phòng, bàn tiệc còn bừa bộn. Chai champagne cạn tới đáy nằm ngả nghiêng trong xô đá đã tan thành nước. Một chiếc ghế bành đặt ngoài ban công. Có lẽ Nguyệt đã ngồi ở đó uống rượu và chờ tôi.

Căn phòng lạnh lẽo với chiếc giường chăn gối phẳng phiu. Lẽ ra chúng tôi sẽ có một đêm ngọt ngào và lãng mạn trên chiếc giường đó, không phải mỗi người một nơi như thế này. Khi đùng đùng bỏ ra khỏi phòng, tôi nghĩ mình sẽ đi đâu đó một chút thôi rồi quay về, làm lành với Nguyệt. Chịu thua đàn bà một chút cũng chẳng sao. Thế nhưng, khi đi lang thang qua vài con đường, nhìn những cặp tay trong tay nói cười vui vẻ, cơn tức của tôi lại nổi lên. Vì sao Nguyệt luôn chứng tỏ sự mạnh mẽ không cần thiết của cô ấy trong mỗi lần tranh luận? Vì sao cô ấy luôn độc đoán trong mọi suy nghĩ và hành động? Dù khởi đầu chỉ là một lý do rất nhỏ, cô ấy luôn xé ra to bằng những phân tích, lý luận chồng chéo, khiến tôi điên đầu. Kết thúc luôn là một trận cãi nhau nảy lửa. Chẳng hạn như lúc chiều.

Khi đi dạo qua quảng trường San Marco, Nguyệt vui thích trước hàng đàn bồ câu thong dong bay, đậu trên nền gạch mát lạnh. Do chính quyền ở Venice đã cấm cho chim bồ câu ăn nên không còn ai bán thóc ở quảng trường nữa. Nguyệt mua một chiếc bánh ngọt rồi đi đến giữa bầy chim, ngồi thụp xuống, lén lút bẻ bánh cho chúng xúm lại ăn và ra dấu bảo tôi chụp ảnh. Không hiểu máy ảnh bị hóc cái gì mà ống kính mãi không mở ra được. Lũ chim ăn hết bánh lại đủng đỉnh bay sang chỗ người khác. Nguyệt luyến tiếc nhìn theo lũ chim, hỏi tôi: “Máy bị làm sao vậy anh?” và khi tôi phát giác ra là máy hết pin thì cô nổi cáu: “Anh thật là đoảng. Có mỗi việc sạc pin mà cũng quên”. Tôi cười xòa, dỗ dành: “Mình còn ở đây cả tuần mà em. Mai mình lại ra đây uống cà phê. Anh hứa sẽ sạc pin đầy đủ, cả pin “sơ cua” nữa để em tha hồ chụp ảnh”. Dù cô vẫn còn vùng vằng nhưng cũng im lặng theo chiều tay tôi kéo vào một quán cà phê. Tưởng như thế là xong. Ai ngờ đến lúc về phòng khách sạn,  cô nổi cáu trở lại vì một lý do rất nhỏ: tôi tắm quá lâu và làm nền phòng tắm ướt nhẹp. Tôi đùa: “Em bớt khó tính một chút đi. Phòng tắm là để tắm chứ có phải để ngủ đâu mà cần khô?”. Cô quát lên: “Anh nói chuyện gàn dở lắm. Anh quên là em chưa tắm à? Chỉ anh được dùng phòng tắm khô ráo, sạch sẽ, còn em phải chịu phòng ướt và nhớp nháp sao?” Rồi cô nhắc lại chuyện quên sạc pin lúc chiều và vô số những lỗi nhỏ mà tôi mắc phải từ xa xưa lắm. Cô bảo: “Anh vô tâm vậy sao mình cưới nhau được? Để em lúc nào cũng phải đi theo anh dọn à?” Bao nhiêu vui vẻ trong lòng tôi tan biến hết. Cô có quyền gì mà mắng mỏ, chỉ trích tôi như thế chứ? Không gian trong phòng càng lúc càng ngột ngạt. Cục tức của tôi đã tràn lên ngang ngực. Biết rằng chỉ cần nghe cô ca cẩm thêm vài câu nữa là mình sẽ hét lên, tôi với tay lấy chiếc áo khoác và bảo: “Em ăn tối một mình đi. Anh cần ra ngoài một chút để hít thở không khí trong lành”. Thế là cô hét lên: “Anh đi được thì đi luôn đi, đừng về nữa…”

(Số sau đăng tiếp)

    Nổi bật
        Mới nhất
        Hầm rượu (Phần 1)<br><i>Truyện của Phạm Thị Ngọc Liên </i>
        • Mặc định
        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO