Giấc mộng Huyền Trân (Phần cuối)
Truyện ngắn của Uông Triều

27/02/2013 08:21

>> Giấc mộng Huyền Trân (Phần 1)

Nàng nghe thấy tiếng động rùng rùng, tường vách rung rinh. Tiếng vó ngựa rất gần, tiếng thét ra roi, tiếng gió rít buồm lớn vượt biển. Trong đoàn tùy tùng ấy liệu có Khắc Chung, người từng khiến nàng âu lo suy nghĩ, những người thân thiết của nàng. Âm vang của vó ngựa rung chuyển như sắp đến ngay đây. Tim nàng thình thịch muốn vỡ, mồ hôi ròng ròng chảy. Tiếng bước chân xa gần, tiếng thì thầm vo ve lan theo tường vách, đuốc châm vào củi khô, tiếng củi cháy rùng rục. Thần lửa Agni như con rắn vươn cái đầu vàng khè khỏi mặt đất. Những tia lửa đỏ thổi ra từ miệng ngài phì phì liếm trọn đống củi khô ngùn ngụt. Con rắn đưa đôi mắt nhìn về phía nàng, tay nàng run lên, quầng lửa đỏ nhảy nhót trước mắt như bóng ma, kèn trống đinh tai nhức óc. Con rắn trườn tới, miệng há ra sắp đớp vào thân thể nàng. Bát ngọc, bát vàng trên tay nàng rơi xuống. Nàng câm lặng, mắt sòng sọc. Tim nàng như ngừng đập, những lưỡi dao lửa sắp cắt vào thân thể, trước mắt nàng là một biển lửa rực đỏ. Sợ hãi. Nàng gục xuống, mắt vàng như trăng đuối nước.

Nàng chìm trong mộng mị, những tiếng kêu rền rĩ trong đầu.

Nàng sẽ dâng mình ư? Chế Mân đã hết lòng yêu thương nàng, phong nàng làm hoàng hậu Pavamecvari, xây tháp Cánh Tiên dâng tặng nàng, bao ân ái dành cho nàng, người đã chết và nàng phải chết theo, người yêu nàng hay muốn giết nàng?

Những buổi thanh xuân vui thú bên phụ hoàng, cái tin đứt ruột phải làm dâu xứ Champa nàng vẫn nhớ. Những giao hoan cuồng vũ với cố vương Champa, thân trần xứ Champa. Mắt cá đỏ như than, bầy kiến đông đặc bao vây hoàng cung, tiếng trẻ con khóc hờ suốt đêm không dứt. Nước dâng, thành dâng cao dần dần.

 Minh họa của Trung Dũng
Minh họa của Trung Dũng

Mắt vàng võ. Rã rượi.

Tiếng rì rầm, tiếng vó ngựa rung bần bật. Ngựa dừng ở một nơi nào đó, toan tính, rồi câm bặt. Vó ngựa đang đi đến đâu?

Đa Đa khóc không dứt, mấy ngày nay nàng không cần nhũ mẫu nữa, nàng tự mình chăm sóc con. Nàng vạch bầu vú trắng ngần kiêu hãnh như đỉnh tháp Chăm, bóp dòng sữa trắng khiết như mạch nước ngầm phun vào miệng đứa trẻ. Đa Đa ngậm chặt dòng sữa, bàn tay nhỏ xíu bấu giữ lấy bầu vú mẹ như linh cảm ai đó sẽ cướp đi người mẹ của mình.

Tiếng lâm châm của côn trùng trốn dưới mặt đất vọng lên ngùn ngụt. Huyền Trân muốn tắm một lần thật sạch trước khi lên hỏa đài. Ngày mai đã định là ngày hiến tế, nàng sẽ lên đàn thiêu tế vong linh, hội ngộ cùng Chế Mân dưới suối vàng.

Nàng khỏa thân tắm trong hồ Bán Nguyệt, dòng nước lạnh vuốt ve thân thể nàng, hương thơm thấm đẫm da thịt, trời đất phun sương trắng, tẩy rửa cho nàng rời bỏ cõi trần.

Nàng như lắng dịu, tạm quên nỗi đau hành xác vào ngày mai. Những ngọn lửa cháy đỏ sẽ liếm vào da thịt nàng, bầu vú phun dòng sữa mát lành vào miệng Đa Đa sẽ bị đốt cháy. Quạ đen bay kín trời, lời thần chú rền rền như động đất.

Nàng nhìn trời trừng trừng.

Nàng chạm vào da thịt mình, cốt nhục cha mẹ sinh thành trở về cát bụi, dòng máu hoàng tộc rỏ trên lửa bỏng, người yêu thương quỳ khóc trên mặt đất. Khăn tang trải trắng địa sạn.

Tiếng vó ngựa rung chuyển kinh thành. Khói bụi đỏ ngầu cuốn trong cơn lốc, âm thanh dồn giã, tiếng chày đập áo trên sông Ngũ Bồ dồn dập.

Nàng ngắm đứa con, một đứa trẻ bụ bẫm, lớn lên nó sẽ làm vua nước Champa hay bị ném xuống sông cho cá dữ? Cái chim cộc cựa đã mang dáng vẻ của một linga hùng dũng, sản sinh con đàn cháu đống cho vương quốc.

Nàng ôm chặt Đa Đa vào lòng, áp bầu vú nóng hổi vào miệng đứa bé lần cuối.

 Hỏa đài cao như núi, lạnh lẽo.

 Những bó củi tẩm dầu thơm, vật tế đủ đầy, nàng sẽ lên đài lửa, lửa đỏ sẽ hóa thân cho nàng rời bỏ cõi trần mộng mị.

Nàng toát mồ hôi, nhìn dung nhan mình trong nước. Tim nàng đập dồn dập. Nàng chuẩn bị lễ phục, xiêm áo đẹp nhất. Huyền Trân rùng mình khi thấy rát bỏng ở chân, lửa đã liếm tới chân nàng ư? Nàng nhìn xuống, chân trần bỏng rát. Không phải lửa, ảo ảnh đã liếm một vết đỏ lịm trên bắp vế nàng. Vết đỏ, rên xiết, trái tim đập loạn xạ.

Con ngươi vàng vọt rơi trong nước.

Nàng sẽ có một cái chết lẫm liệt, thần dân nước Champa sẽ nhìn nàng kính phục bước lên đàn thiêu hung bạo. Ngọn lửa của thần Agni sẽ đưa nàng về cõi cực lạc. Nàng có vui lòng khi biết điều ấy.

Nàng trông thấy những vũ nữ mê dại. Đàn chim dáo dác lượn đầy trời, phủ bóng xuống mặt đất. Nàng nhìn ra xa, những rặng núi xanh thẫm, chân nàng đạp trên mặt đất mát mịn. Đất ở đâu cũng là máu thịt xứ sở. Nàng sẽ hiến thân mình.

Hỏa đài cao như núi dựng trên cát biển, xe tứ mã đón nàng. Những thần dân xứ Champa ngang mình quấn vải cổ bối, đầu đội đầu khăn trắng quây quần vĩnh biệt.

Huyền Trân lặng lẽ, chầm chậm tiến đến thang lớn dựng sẵn. Đỉnh hỏa đài cắm một thân cây lớn, rủ những bông hoa đỏ như máu.

 Nàng bước lên như chim công. Bao ánh mắt lo lắng dõi theo, mỗi bước trên bậc thang là nghìn trái tim hồi hộp, nín thở. Những khuôn mặt nâu sạm, khắc khổ, những ánh mắt mở to, sững sờ, hơi thở gấp gáp, giun dế câm bặt. Không gian lặng ngắt, trang nghiêm.

Nàng tiến lên từng bậc, không nhìn xuống mặt đất.

Kèn saranai, đàn kanhi réo rắt, bi thiết.

Nước chảy từng giọt thánh thót.

Lửa giọt giọt phập phồng.

Nàng đã lên đến đỉnh đàn.

Hỏa đài đỏ rực.

Lửa.

Ở trên đỉnh nàng thấy mình thật cao vọi, gió mát. Nàng nhìn trời cao mỉm cười, những vòng vàng vòng bạc đã treo sẵn, nàng chỉ cần đưa tay vào, vẫy hiệu. Một tiếng trống rền, những xích vàng xích bạc sẽ cột chặt vào nàng.

Nàng trông thấy những mặt người đỏ rực, con ngươi bập bùng lửa. Những cái đầu cứ nghển cao mãi như sắp bị cắt rời khỏi cổ. Biển Thị Nại sóng lớn, sông Ngũ Bồ câm lặng, đền tháp Chăm rùng mình bơ phờ sương gió.

Nàng trông thấy đàn voi trắng bước đi trong đại ngàn, màu xanh thẫm của cỏ cây, hoa lá. Nàng nghe thấy tiếng hổ gầm oai linh, tiếng ngựa hí vang trời, tiếng cá sấu săn mồi trên rạch cạn. Nàng thấy đàn cá lớn nô đùa. Thanh âm của đàn kanhi, kèn saranai, trống paranưng, kinh cầu hồn u ê, tai nàng ong ong bởi đàn ong vò vẽ chọc khỏi tổ.

Nàng bỗng thấy thanh thản, yên bình, cha anh nàng toại nguyện, thần dân của vương quốc Champa cũng yên lòng, xứ sở dài rộng trước mắt. Mùi vị quen thuộc của cơm nếp mới, cá nướng xiên. Những linga kiêu dũng, những yoni êm đềm xuyên vào nhau. Nàng cúi đầu từ biệt.

Nàng ra hiệu không cần xiết buộc vòng vàng, vòng bạc, nàng tự nguyện hiến thân mình.

Tất cả còn ngơ ngác thì bỗng nghe thấy tiếng hát cao vút cất lên, tiếng hát của Huyền Trân công chúa Đại Việt - hoàng hậu Pavamecvari xứ Champa. Tiếng hát vi vút, ngân nga, êm đềm, tha thiết, làm phai lạt cả tiếng gió, tiếng kèn trống u mê rung chuyển mặt đất.

Tất cả ngừng đi, lịm đi. Chưa ai từng nghe thấy tiếng hát như vậy, tiếng hát kết bằng tiếng chim họa mi, chim bách thanh, chim sơn tước, kèn saranai, đàn kanhi, trống paranưng hợp lại. Trong tiếng hát có lời nỉ non thổn thức, có nhạc điệu tưng bừng của vũ điệu apsara, có tiếng hổ gầm thét giữa rừng xanh, có lời của đức Nhân Tông trên đỉnh Yên Tử, có giọng trầm hùng của cố vương Champa, có tiếng cá đùa vẫy trên mặt nước. Tiếng hát tha thiết mê hoặc, các đao phủ ngẩn người quên nhiệm vụ.

Ahshssshshuhhbanja.

Ahshssshshuhhbanja.

Ahshssshshuhhbanja.
.....

Một tiếng thét lớn, lệnh giữa không gian.

Ngọn lửa bập bùng như một mũi tên nhảy từng bước trên vách đá. Thần Agni đang chơi trò yêu thích của mình, ngọn lửa rần rật cháy trên củi khô tẩm dầu. Bọt nước sủi ra nóng bỏng.

Lửa cháy.

Lửa rùng rùng bốc lên.

Kèn saranai vút lên, sắc lẹm.

Đàn bạch mã hí vang rợn người.

Bờm trắng rung bần bật cờ bông lau.

Tiếng cầu hồn lâm râm nhanh nhanh, rền rĩ.

Sông Ngũ Bồ, sông La Vĩ câm lặng tiếng rì rầm.

Những mũi tên đồng sắp tuột bật khỏi dây.

Huyền Trân nhìn trời đất quanh mình.

Quầng mây tía cồn cào vần vũ.

Trời đỏ rực bầm máu.

Nàng sững sờ.

Lửa.

Nàng trông thấy một con thuyền lửa lao vun vút muốn nuốt chửng mình, nàng bỗng thấy muốn sống. Nàng không thấy sợ, nàng muốn đối mặt với thần lửa Agni, nàng muốn đấu cuộc sinh tử với thần.

Nàng muốn sống.

Những lưỡi lửa sắp liếm vào bầu vú nàng, Đa Đa khóc thét lên. Tiếng khóc làm những trái tim dưới mặt đất như vỡ vụn.

Mắt nàng đỏ lửa. Sáng rực.

Trống hơgơsit, trống paranưng, trống ghinằng thúc giục giã.

Nàng muốn sống.

Nàng không muốn chết.

Nàng muốn nuôi con mình.

Nàng ngửa mặt nhìn trời thét một tiếng lớn.

Nàng thấy những xóm làng xa xa, nghẹn đắng. Nàng đạp mạnh vào ngọn lửa bỏng rát dưới chân mình. Một bóng chim che tối bầu trời sà xuống gần nàng. Đôi cánh chim như chiếc thuyền quạt lửa, cặp mắt cháy rừng rực, giận dữ.

Chim thần Garuđa.

Chân nàng giẫm trên lửa, tay bám chặt vào ức chim Garuđa, thân nàng vọt lên. Chim Garuđa đập mạnh cánh, vút lên, lửa bùng cháy dữ dội. Thần lửa Agni đuổi theo nàng nhưng không kịp.

Garuđa đã đưa nàng ra đến biển, nàng nghe thấy tiếng rầm rập của vó ngựa truy sát, tiếng man dại của đất trời cuồng nộ. Nàng tìm thấy con mình, thế tử Đa Đa cắn chặt bầu vú mẹ. Lửa cuồn cuộn trên đầu. Nước sâu thẳm mênh mông. Nàng bình thản áp bầu vú vào miệng đứa trẻ, dòng sữa ngọt phun ra mát dịu, nàng xiết chặt con vào lòng, nức nở. Bao quanh nàng, trời đất dâng trào dòng xối xả cuộn xiết, bờ cõi đỏ rực một màu lửa.

    Nổi bật
        Mới nhất
        Giấc mộng Huyền Trân (Phần cuối)<br><i>Truyện ngắn của Uông Triều</i>
        • Mặc định
        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO