Chuyện kể của bốn mùa (Phần cuối)
Truyện ngắn của Nguyên Hương

25/11/2010 00:00

>> Chuyện kể của bốn mùa (Phần 1)

Kim, lớp trưởng lớp Mùa Xuân phải đeo kính cận từ năm lớp một, mỗi khi nhìn cái gì cũng phải gí sát mũi tới, vậy mà bây giờ đang đứng cách cái cây một khoảng, hai con mắt sau tròng kính bỗng nhướng lên:

- Ê, kiến bò đầy trên cây kìa - Ngừng nói, nhướng mắt to hơn nữa, rồi Kim la to cả quyết - Kiến lửa!

Đúng là bầy kiến lửa đang nối đuôi nhau bò như một dây kim tuyến quấn quanh cây, những con mắt màu vàng lửa man dại.

- Có phải nãy giờ cậu rung mạnh để mấy con kiến văng đi chỗ khác, cậu khỏi bị cắn đau không? - Kim hỏi, giọng tràn đầy thương xót.

Thương xót là điều dễ lây lan, đứa nào cũng vụt quên đi những trò ghê gớm Tóc Tiên đã gây ra.

- Bị kiến cắn thì mình làm gì hả? - Một đứa hỏi.

- Hai lá Lương Y đặt lên ngay… để tớ nhớ lại đã… à… giữa xoáy tóc.

Nhưng cái cây này đã choán chỗ cây Lương Y mất rồi. Mà nếu còn có cây Lương Y để hái lá thì biết cái xoáy tóc của Tóc Tiên ở chỗ nào?

Cái cây lại rung lên.

Có quá nhiều câu hỏi mà câu trả lời chỉ là những cú rung khó hiểu.

Tất cả nhìn về nhóm lớp Mùa Đông chuyên giải mật mã. Lớp trưởng Quang vò đầu… “Ơrêka”… tìm ra rồi.

Quang nói to:

- Nếu đúng cậu là Tóc Tiên, và cậu muốn chúng tớ giúp, thì bây giờ, cứ mỗi câu hỏi của chúng tớ, nếu đồng ý thì hãy rụng hai cái lá, nếu phản đối thì hãy rụng một cái lá.

- Cậu đúng là Tóc Tiên phải không? - Một đứa hỏi.

Hai cái lá rụng xuống.

- Cậu tự biến thành cái cây này? - Đứa khác hỏi.

Một cái lá rụng xuống.

- Cậu đã sử dụng phép thuật không đúng cách nên bị biến thành cái cây này?

Một cái lá rụng xuống.

- Cậu bị… ai đó phạt biến thành cây?

Hai cái lá rụng xuống một cách dùng dằng.

Bọn Không Mùa “ồ” lên khoan khoái. Một đứa Không Mùa hỏi:

- Cậu đang vui lắm phải không?

Không cái lá nào chịu rụng xuống.

Bọn Không Mùa cười hô hố:

- Lúc này mà nó còn làm cao kìa tụi bây.

Quang đi tới gần, bọn Không Mùa vội lảng ra xa.

- Kiến cắn cậu phải không? - Quang hỏi.

Hai cái lá rụng xuống ngay lập tức. Rồi tiếp hai cái nữa. Và hai cái nữa.

Xôn xao, thương cảm… Trừ bọn Không Mùa, tất cả ùa tới, dùng cả hai tay phủi bay mấy con kiến. Có đứa quá mạnh tay làm tróc luôn vỏ cây khiến cái cây lại rung lên.

- Xin lỗi, tớ làm cậu bị trầy da, đau lắm phải không?

Hai cái lá rụng xuống một cách giận dữ. Ôi, nếu bọn tốt bụng hiểu được mỗi cái lá chính là một sợi tóc, cực chẳng đã mới phải bứt ra mà quăng xuống, những câu hỏi ấm ớ chỉ khiến tốn tóc mà thôi!

Tiếng chuông báo giờ cơm reo vang. Tóc Tiên ăn cơm cách nào đây?

- Cậu đói bụng không, Tóc Tiên? - Kim hỏi. - Tớ biết đút cho cậu ăn bằng cách nào đây?

Một cơn gió thổi ào tới, từng chùm lá hình kim bị gió bứt khỏi cành bay tứ tán. Cơn mưa ào ào đổ xuống khiến tất cả học trò phải chạy thật nhanh vào lớp.

Cửa lớp Mùa Đông bị vỡ hết kính nên mưa tạt nước lai láng. Học trò lớp Mùa Đông nhớ lại cú giậm chân của Tóc Tiên, và cơn phẫn nộ đùng đùng trở lại:

- Nó đứng giữa mưa gió như vậy cũng đáng đời.

Nhưng mà… kìa, An, lớp trưởng lớp Mùa Thu trong hình dạng trái nhân sâm cũng đang giữa gió mưa.

 * * *

Quang cầm áo mưa, lao ra sân, chạy tới nơi An đang bị treo toòng teng. Học trò lớp Mùa Đông giữa mưa gió không sợ lạnh lẽo, nhưng mà ướt át thì hơi phiền… Thân cây trơn tượt, leo lên được một bước thì tuột xuống hai phần ba bước… Hai tay Quang bám thân cây tuột lên tuột xuống trầy trụa rướm máu…

Cuối cùng thì Quang cũng trùm được cái áo mưa che kín trái nhân sâm.

Theo thói quen khi bị thương, Quang đi về phía cây Lương Y. Cậu lục lọi tâm trí để nhớ ra khi bị trầy tay chảy máu thì đắp lá ở chỗ nào. Mải lo nhớ lại bài học sơ cứu nên cậu không nhìn ngó gì, khi tới nơi, thấy những cái lá hình kim dài thượt, cậu mới sực nhớ ra tình hình đang rối beng.

Mưa ồ ạt hơn. Cái cây run rẩy, mỗi cơn gió thổi qua thì từng chùm lá bị tước bay đi, những cái còn lại dính bết vào nhau thõng thượt…

Quang định chạy vào lớp nhưng rồi lại ngần ngừ. Cậu cảm thấy cái cây đang cầu khẩn sự giúp đỡ, đồng thời cũng nhớ lại cú thổi độc ác khiến cậu bay vèo và khiến An đang bị treo toòng teng đằng kia.

Giằng co trong lòng một hồi, Quang vẫy tay ra hiệu cho cả lớp Mùa Đông chạy ra. Che mưa cho một cái cây là điều rất rắc rối. Cái cây cao hơn nhiều so với chiều cao của mỗi đứa cho nên bốn đứa cõng nhau mới với tay gần tới ngọn cây.

Cứ bốn đứa cõng nhau làm thành một cái trụ. Tám cái trụ như vậy quây quanh cái cây, những đứa trên cùng cầm mép tấm bạt giơ cao làm thành cái dù.

Thành ra, cái cây được che mưa, còn những cái trụ thì bị ướt nhẹp.

Cô hiệu trưởng nhìn cảnh này, mỉm cười tự hào.

Và mưa tạnh, cũng đột ngột như khi ào ào tới.

Cầu vồng hiện ra. Đứng trên cầu vồng là cậu bé có khuôn mặt rất quen… À, khuôn mặt trong tấm ảnh treo ở phòng truyền thống của trường, niên khóa cách đây một trăm năm. A, đây chính là cậu bé đã trồng cây Lương Y.

Lũ học trò chạy ào ra sân, nhìn lên cầu vồng rực rỡ đang sà xuống thấp dần và đáp xuống giữa sân trường.

Khoảng cách từ cầu vồng tới trường Bốn Mùa bao xa? Mà cậu bé khi từ cầu vồng bước xuống đã là một ông già tóc trắng như bột. Ông già có khuôn mặt rất quen… Khuôn mặt này thường xuất hiện trên ti vi… À… đúng rồi, ông phù thủy Y Khoa lừng danh, người dẫn chương trình Sơ Cứu Học Đường.

- Chúng cháu chào ông phù thủy - Tất cả học trò đồng thanh.

- Hãy chào ta như chào một cựu học trò của trường - Phù thủy lè lưỡi rồi chun mũi lại khiến tất cả học trò thích chí cười vang.

Phù thủy đi về phía văn phòng, vạt áo choàng phất phơ. Tất cả rồng rắn đi theo sau.

Tới trước phòng hiệu trưởng, phù thủy chợt đứng khựng lại nhìn đứa con trai gần nhất khiến đứa con trai bối rối còn tất cả thì ngạc nhiên.

- Hừm! - Phù thủy lẩm bẩm. - Thời ta đi học, con trai không cần bỏ áo vô quần.

Nói xong, phù thủy chạy ra sau cánh cửa. Mọi người chỉ thấy cánh cửa rung rinh. Rồi phù thủy xuất hiện trở lại, vạt áo đã nhét vô quần tươm tất, chỉ có điều cái áo dài quá cho nên bây giờ quanh bụng phù thủy bị lớp áo cuộn lại độn phì ra.

Đúng lúc đó, cô hiệu trưởng bước ra khỏi phòng.

Phù thủy khoanh tay cúi gập người:

- Dạ, em kính chào cô ạ!

Miệng cô hiệu trưởng há ra định nói gì đó nhưng rồi cái há miệng tròn dần thành nụ cười vui.

Lũ học trò nín thở, không tận mắt chứng kiến thì không thể tin phù thủy lừng danh cúi đầu bẽn lẽn như học trò lớp một, còn cô hiệu trưởng thì đưa tay lau giọt nước mắt ứa ra vì xúc động.

- Các em! - cô hiệu trưởng nói với học trò của thì hiện tại - Đây là…

Không đợi cô hiệu trưởng nói thêm, tất cả nhao nhao:

- Tụi em biết rồi cô…

- Tụi em biết rồi cô…

Phù thủy quay mặt về phía đám học trò:

- Vậy các cháu có biết lý do tại sao hôm nay ta về trường không?

Tiếng xì xào rì rầm… Rồi những ánh mắt nhìn về phía cái cây choán chỗ cây Lương Y.

- Ông muốn cứu Tóc Tiên - Một giọng rụt rè cất lên.

- Và cứu bạn An - Giọng khác quả quyết hơn.

Phù thủy lắc đầu:

- Không phải ta. Tóc Tiên và An được cứu hay không là tùy các cháu.

Phù thủy thò tay vô túi lấy ra một chùm tia sáng lấp lánh:

- Ta tặng mỗi học trò của trường Bốn Mùa một điều ước. Các cháu sẽ dùng điều ước đó hoặc để cứu Tóc Tiên, hoặc để cứu An.

Câu đầu tiên khiến bọn Không Mùa sướng rân, câu tiếp theo khiến cả bọn xìu xuống. Nếu được điều ước mà không dính dáng tới Tóc Tiên hay ai khác thì hay biết mấy.

Không ai ngạc nhiên khi ngay lập tức cả lớp Mùa Thu chạy thật nhanh tới cái cây đang treo trái nhân sâm, ai cũng muốn mình là người đầu tiên tặng điều ước cho lớp trưởng của lớp mình.

Rồi cả lớp Mùa Xuân cũng chạy theo lớp Mùa Thu. Và cả lớp Mùa Hạ cũng chạy theo hướng này. Bọn Không Mùa chẳng yêu mến ai cả, nhưng chọn lựa giữa Tóc Tiên và An thì không đứa nào muốn giúp Tóc Tiên. Vậy là bọn Không Mùa cũng chạy về hướng trái nhân sâm.

Và lớp Mùa Đông cũng chạy về hướng đó, Quang nhường các bạn, nên thành người chạy sau cùng.

Cái cây có những cái lá hình kim đứng lặng, thậm chí là không còn sức để run rẩy.

Cô hiệu trưởng đưa tay chặn Quang lại:

- Không có điều ước của em thì bạn An cũng không sao cả, đúng không?

Quang bối rối.

Cô hiệu trưởng nhẹ nhàng tiếp lời:

- Đối với Tóc Tiên, một điều ước là rất quý báu.

Quang tần ngần.

Cô hiệu trưởng dịu dàng:

- Cô đã nhìn thấy em yêu cầu cả lớp cõng nhau dưới mưa để che cho Tóc Tiên khỏi bị ướt.

Quang bật ra:

- Thưa cô, lúc đó khác. Còn điều ước này… em muốn bạn An hiểu là em cũng như tất cả các bạn, rất yêu mến bạn ấy.

Nói xong, Quang chạy vụt đi.

Mỗi điều ước là một tia sáng… những tia sáng chồng lên nhau nhiều lớp choàng quanh trái nhân sâm làm thành một khối rực rỡ. Giọng An vọng ra:

- Các cậu làm gì mà chói mắt tớ quá vậy?

Rất lâu, ánh sáng mới tan hết. Và An hiện ra đúng như An trước khi bị biến hình: hai bím tóc thắt nơ xanh, cái áo đầm màu hồng viền ren màu đỏ có thêu hình bông mào gà trên hai cái túi, và đôi xăng đan hình trái xoài.

Đứa nắm tay, đứa nắm chân, đứa vuốt má, đứa xoắn tóc An trong ngón tay… để chắc chắn đây đúng là An.

- Các cậu làm tớ xúc động quá! - An nói - Tớ cám ơn các cậu nhiều lắm!

- Hãy cám ơn phù thủy! - Quang nhắc nhở.

An đi tới trước mặt phù thủy, cúi đầu:

- Dạ, cháu cám ơn ông đã cứu cháu.

Phù thủy cười:

- Ta không cứu ai hết. Chính các bạn của cháu đã cứu cháu. À, đừng quên là cháu cũng có một điều ước.

Tiếng ồ vang khắp… An cũng có một điều ước… Tiếng ồ lặng thành xì xào… Mà An đã được cứu rồi… Vậy điều ước đó…

An ngoái nhìn cái cây có những cái lá hình kim, nó đã khiến An bị treo trên cây biết bao khổ sở.

Nhưng nếu không để cứu nó thì điều ước cũng chẳng làm gì khác được. An mím môi, phải cứu kẻ hại mình thật chẳng dễ chịu chút nào.

An đứng im tại chỗ.

Những tiếng xì xào dần lắng xuống.

Tất cả nhìn An chờ đợi.

An cúi đầu tránh những ánh mắt. Rồi khi ngẩng lên, An chạm cái nhìn của cô hiệu trưởng, cái nhìn dịu dàng thông hiểu.

An đi tới cái cây có chiếc lá hình kim.

Toàn trường nín lặng nhìn theo An.

Cô hiệu trưởng và phù thủy nhìn nhau, mỉm cười.

An chạm tay vào thân cây, và đụng phải con kiến lửa, nó cắn An một phát đau nhói. An rẩy mạnh, con kiến văng ra nhưng cũng kịp để lại trên tay An một vết đỏ nhức buốt.

Thốt nhiên An thấy mềm lòng. Mình mới bị cắn một cái đã điếng cả người, mà Tóc Tiên thì bị cắn hoài hoài…

An nhìn những vết lỗ chỗ trên cây, giọng nghẹn đi:

- Tóc Tiên, tớ hiểu nỗi khổ của cậu. Tớ tặng cậu điều ước này.

Tia sáng lấp lánh như nét bút chì kim di quanh thân cây, nét bút tới đâu, Tóc Tiên hiện dần ra tới đó… bàn chân… rồi cẳng chân… thân hình… và… trời ơi…

Hiện ra cái đầu của Tóc Tiên chỉ còn lơ thơ vài cọng tóc, còn trên mặt, cổ và cánh tay thì vô số chấm chấm màu tím ngắt, có lẽ là do kiến lửa cắn.

Tóc Tiên chưa quen nói lời cám ơn nên chỉ biết ngượng ngùng nhìn An mà cái miệng ngậm cứng lại.

Bọn Không Mùa chợt cười khoái trá và chạy nhanh rồi quay lại với một cái gương thật to chiếu ngay trước mặt Tóc Tiên.

Nhìn mình trong gương, Tóc Tiên há miệng kêu to một miếng, rồi bật khóc.

- Ô kìa… cây Lương Y…

- A, cây Lương Y kìa…

Cây Lương Y đứng ở chỗ mà trước đây nó được trồng, tự nhiên như chưa xảy ra biến cố nào, những cái lá hình trái tim vẫy nhẹ trong gió.

Tất cả quay đầu tìm kiếm. Phù thủy đâu rồi?

Phù thủy đã cưỡi cầu vồng bay đi rồi. Không còn ai cứu được Tóc Tiên nữa.

Tóc Tiên khóc nức nở.

An bỗng thấy mọi oán hờn còn lại trong lòng mình tan biến hết.

- Đừng khóc, Tóc Tiên - An dỗ dành - Để tớ nhớ bài… muốn xóa vết sẹo thì… ở… muốn tóc mọc nhanh thì hái lá Lương Y đắp vào... vào chỗ nào hả các bạn?

Chưa đứa nào có kinh nghiệm chữa bệnh rụng tóc cho nên chẳng đứa nào nhớ nổi cái toa thuốc này. Nếu may ra có đứa nào nhớ được thì đó chính là những học trò thông minh của lớp thông minh nhất trường là lớp Mùa Đông.

Những ánh mắt nhìn về lớp Mùa Đông.

Quang reo lên:

- Tóc Tiên, cậu là học trò của trường, tớ nghĩ là… cậu cũng có một điều ước.

- Thật không? - Tóc Tiên mừng run cả người.

Nhưng mà... phù thủy có tặng điều ước cho một học trò hư không? - Giọng thì thầm đâu đó vang lên.

- Cậu hãy hứa là cậu sẽ ngoan đi! - An nói.

Tóc Tiên quỳ xuống, nước mắt ràn rụa trong nỗi lo sợ không thành:

- Phù thủy, cháu hứa với ông cháu sẽ ngoan. Cháu xin hứa sẽ không bao giờ làm điều xấu. Cháu xin hứa sẽ chăm chỉ học hành…

 * * *

Học trò mới được chọn lớp hợp với mình.

Đố các bạn, Tóc Tiên sẽ chọn học lớp nào?

Tôi thì tôi đoán Tóc Tiên dĩ nhiên sẽ chọn nhóm Mùa Thu, nơi có lớp trưởng An rất tuyệt vời.

Rồi thì tôi đoán Tóc Tiên dĩ nhiên sẽ chọn nhóm Mùa Đông, nơi có lớp trưởng Quang rất tuyệt vời.

Và tôi cũng đoán dĩ nhiên Tóc Tiên sẽ chọn lớp Mùa Hạ, nơi đã trồng nên cây Lương Y rất tuyệt vời.

Tôi cũng đoán Tóc Tiên dĩ nhiên sẽ chọn lớp Mùa Xuân, nơi có lớp trưởng Kim rất tuyệt vời.

Còn lớp Không Mùa thì sao? Ồ…

 ____________________________

Tác phẩm đoạt giải nhất cuộc vận động sáng tác cho thiếu nhi, chủ đề Đối thoại với thiên nhiên.

    Nổi bật
        Mới nhất
        Chuyện kể của bốn mùa (Phần cuối)<BR><I>Truyện ngắn của Nguyên Hương</I>
        • Mặc định
        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO