Búp bê biết khóc (Phần cuối)
Truyện ngắn của Ý Nhi

12/12/2012 08:23

>> Búp bê biết khóc (Phần 1)

Anh chạy xe từ từ, mặc cho thiên hạ lướt qua mình, vượt lên mình. Khoảng gần trưa thì anh ra khỏi những con phố. Anh nhìn thấy một dòng sông. Sông nhỏ, nước trong, bên bờ có những bụi mua nở hoa tím và những dây lồng đèn bò trên mặt cỏ, lúc lỉu những chùm đèn màu xanh non. Như người ngủ chưa đẫy giấc, anh ngồi tựa vào gốc muỗm dại, đầu óc lơ mơ, có cảm giác muốn đổ vật xuống để được ngủ thêm giấc nữa. Anh chỉ thực sự tỉnh táo khi nghe thấy tiếng động ngay sau lưng mình. Thì ra là một con kỳ nhông, không hiểu vì cớ gì, vừa rơi bịch từ trên cây xuống. Nó giương đôi mắt lồi, lấc láo nhìn quanh, đầy vẻ cảnh giác. Anh vừa giơ tay lên nó đã nhanh như cắt, lủi vào đám lá vàng úa, chỉ thò ra một mẩu đuôi nhỏ xíu. Anh nhỏm người, lấy chiếc que nhỏ xới tung chỗ lá thì nó chạy vụt vào một lùm cây, anh chạy qua lùm cây thì nó chạy tới một lùm cây khác. Cứ như thế, cuộc rượt đuổi khiến anh vã mồ hôi, chân tay mỏi nhừ mà con rắn mối thì đã chạy thoát thân, không còn dấu vết. Anh nói to, tao thua, rồi đứng bật dậy, nhận ra mình đã cách gốc muỗm một đoạn khá xa. Anh lững thững quay lại, đưa mắt nhìn khắp quãng sông và trông thấy gần như đối diện với mình, có một người đang ngồi dưới bóng mát của khóm tre lớn, rậm rịt. Bằng vào dáng ngồi hơi khom khom, hai tay đưa về phía trước, anh đoán người ấy đang câu cá. Người ấy ngồi im phắc giống hệt ông lão trong bức Điếu ngư vàng ố của ông nội anh, treo trên bức tường gần chỗ bàn nước. Ông nội bảo, đó là bản gốc, được truyền từ đời này sang đời khác như một vật gia bảo. Mặc dù có tuổi thơ ở thôn quê, anh chưa khi nào cùng chúng bạn đi câu. Anh không đủ kiên nhẫn chờ đợi những chú cá dại dột cắn phải lưỡi câu của mình. Với anh, đó là một công việc quá buồn tẻ, dù anh khâm phục sự kiên tâm của họ. Người kia có vẻ đã ngồi ở đó từ lâu lắm. Có khi ngồi cả đời rồi cũng nên. Anh bật cười vì câu đùa của chính mình và đột nhiên, muốn phá tan sự tĩnh lặng kỳ lạ của nơi này. Anh đưa hai tay làm loa “hú… hú” mấy lần nhưng người ấy vẫn không ngẩng nhìn lên. Bực mình, anh đứng bật dậy, la to, ươ, ươ, ươ mà cũng chẳng thấy người kia nhúc nhích. Anh rời chỗ, tìm đường đến sát mép nước, vừa lúc nhìn thấy người kia giật cần và một con cá trắng lấp lóa vùng vẫy giữa khoảng không. Người kia lần gỡ con cá khỏi lưỡi câu rồi đứng dậy, dùng cả hai tay thảy con cá vào dòng nước. Anh bật kêu thật to vì quá ngạc nhiên, anh gì ơi, ông gì ơi… ơi… Người kia nhìn anh, đưa bàn tay lên ngang mặt, nửa như che nắng, nửa như chào. Anh chỉ chỉ tay về phía bên kia sông. Người ấy hiểu rằng anh muốn sang sông nên chỉ cho anh con thuyền nhỏ đang cắm sào dưới bến nước. Anh lắc đầu, huơ tay, tỏ ý không biết chèo thuyền. Người kia cười, lẳng lặng thu dọn đồ nghề rồi nhảy ùm xuống sông, bơi về phía anh. Anh nhìn thấy trước mặt mình một ông già khoảng ngoài bảy mươi với chòm râu và mái tóc bạc trắng, ướt đẫm nước. Anh nói, cháu phá hỏng buổi đi câu của bác rồi. Ông già cười, cũng đến lúc phải về. Cậu đi đâu mà lạc đến đây vậy. Rồi không đợi anh trả lời, ông lại bảo, đứng đây mà không tắm ùm một cái là uổng phí đấy. Nghe anh bảo không biết bơi, ông lắc đầu, dân thành thị các anh rõ thật là. Anh đỏ mặt, cúi xuống vốc nước rửa tay chân, mặt mũi, có cảm giác nhẹ nhàng, thanh sạch kỳ lạ. Thấy anh cứ đưa tay xoa xoa hai bên má, ông già bảo, cứ tắm rửa ở đây là da dẻ sạch sẽ, mịn màng, chẳng cần xà phòng thơm, chẳng cần sữa tắm với kem dưỡng da gì gì họ cứ nói ra rả trên ti vi ấy. Anh hỏi ông già, bác đi câu sao về tay không vậy. Ông già cười, cậu nhìn thấy tôi thả cá hử. Tôi sống một mình, ăn toàn rau đậu. Lúc buồn thì ra đó ngồi cho khuây khỏa thôi. Cậu có rỗi thì ghé về nhà tôi uống chén nước. Anh theo ông cụ. Dọc đường, gặp lũ trẻ ở trần bá vai bá cổ kéo ra sông, nói cười, trêu chọc nhau ầm ĩ. Chúng chào ông già, ông Tư đi câu/ Mà không có cá/ là lá la la… Hóa ra chúng đều biết điều bí mật của ông già.

Búp bê biết khóc (Phần cuối)<br><i>Truyện ngắn của Ý Nhi</i> ảnh 1
Minh họa của Thúy Hằng

*

Nhà ông cụ nằm sâu trong khu vườn rộng. Nhà nhỏ, đơn sơ nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Ông già mang ấm tích ra hiên, đặt mọi thứ dưới nền đất. Anh đứng nhìn quanh, như cố ý tìm bóng dáng của ai đó. Ông già đến sau lưng anh, thực ra thì các con, các cháu tôi cũng ở quanh đây. Nói một mình là vì bà nhà tôi bỏ tôi mà đi đã ngót mươi năm nay rồi. Giữa chốn đông mà ta vẫn một mình đấy cậu. Anh giật mình quay lại, bắt gặp ánh nhìn hiền hậu của ông. Ông rót nước ra hai chiếc ly thủy tinh cũ, cậu có điều chi bất ưng ư. Anh đáp, dạ cũng không hẳn. Tự nhiên thấy bứt rứt, buồn bực thôi. Ông cụ uống hết chén trà, khà một tiếng như kiểu người ta uống rượu, rồi, tôi hiểu rồi, ai chẳng có một ngày bứt rứt, khó chịu hả cậu. Những ai không có lúc như vậy mới đáng ngại. Tôi không ưa những kẻ lúc nào cũng phởn phơ, mặt mũi vênh vác, nói cười hể hả, nhìn người bằng nửa con mắt. Tôi đoán là đêm qua cậu nằm mơ thấy điềm gở hay sáng sớm đã gặp phải chuyện đau lòng. Anh dạ khẽ, không biết làm cách nào để kể cho ông câu chuyên con búp bê biết khóc, biết kêu bla, bla, bla bị ném vào thùng rác. Ông già khoát tay, cậu tin tôi đi, ngày mai, ngày kia, mọi việc sẽ lại đâu vào đó thôi. Những bận bịu hàng ngày sẽ lấp kín nỗi băn khoăn, buồn bực ngày hôm nay. Bây giờ cậu ăn với tôi bữa cơm rau rồi lên đường về nhà với vợ con, với bạn bè với công việc. Anh thấy quyến luyến ông già. Ý nghĩ sẽ không còn có dịp gặp lại ông khiến anh do dự một chút rồi nhận lời ở lại. Ông già vui vẻ, trong lúc tôi thổi cơm, cậu ra giếng tắm ù một cái đi. Cái giếng đào từ thời ông nội tôi đấy. Gàu tôi móc chỗ nhánh mít. Gàu nhựa, nhẹ lắm.

*

Anh vừa rũ tóc vừa kêu to, mát quá bác ạ. Sống thế này thảo nào bác còn khỏe như thanh niên vậy. Ông già cười, còn cậu thì như một ông cụ. Thành phố gặm mòn mấy người. Ô tô, nhà lầu, ti vi, tủ lạnh, máy tính, máy giặt… nhức hết cả đầu. Rồi ông lẩm bẩm, lại còn không biết bơi, không biết chèo thuyền, không biết tắm sông, rõ chán.

Trên chiếc mâm nhựa chỉ có một đĩa rau tập tàng, một chén nước tương, một chén lạc rang. Anh xuýt xoa, cơm ngon quá bác ạ. Hình như cả ngày nay cháu chưa ăn chút gì. Ông già bảo, ấy đấy, bao nhiêu ngày ăn thịt, ăn cá cũng nên có bữa cơm rau, bao nhiêu ngày no cũng phải biết có ngày đói, bao nhiêu lúc vui cũng phải có lúc buồn. Ông đưa một cuộng rau màu nâu đỏ có những đốm hoa vàng nho nhỏ lên, cậu có biết thứ rau này. Anh đáp, rau sam phải không ạ. Ông cười lớn, cũng còn khá. Là vị thuốc giải nhiệt tuyệt vời đấy. Rau củ ta ăn toàn là vị thuốc mà ta không hiểu đó thôi. Có biết bao thứ ta có mà không biết, ta thụ hưởng mà chẳng hàm ân trời đất. Cậu có làm tí cay không. Anh từ chối, dạ thôi, cháu còn phải chạy xe. Ông già đặt đũa xuống mâm, vẻ tư lự, cậu là người đa cảm, dễ bị tổn thương, cái người khác chỉ thấy như vết sướt ngoài da, cậu đã đau quặn gan ruột rồi. Người như vậy thì khổ gấp mười lần người khác. Nhưng cậu được đền bù bởi tình yêu thương của mọi người. Lẽ thường mà. Anh không đáp, lòng rưng rưng muốn khóc. Anh đưa tay quẹt ngang mắt, đứng dậy, bác để cháu dọn mâm. Ông già giữ tay anh, đó là việc của tôi, người ta vẫn bảo, chuyện thường ngày ở huyện ấy mà. Chả biết gốc gác từ đâu nhưng nghe hoài rồi quen. Cậu sửa soạn mà về đi.

*

Khi anh rời căn nhà nhỏ, trời đã nhá nhem tối. Đi một quãng, anh ngoảnh lại. Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đường, căn nhà, khu vườn đã chìm vào bóng tối. Anh cảm thấy lòng bồn chồn như thể vừa để lạc mất một cái gì thân thuộc, quý báu. Anh không biết liệu dòng sông, khu làng, căn nhà nhỏ và, cả ông già nữa, có thật hiện hữu hay chỉ là một giấc chiêm bao ngắn ngủi khác của anh trong cái ngày thật dài này.

Anh chạy xe thật nhanh, mong có một dấu hiệu nào đó khả dĩ xác nhận rằng mình đang tỉnh táo. Quãng đường đất dài hơn anh nghĩ. Dù vậy, cuối cùng, phố phường cũng hiện ra, sáng trưng đèn đuốc và tấp nập người xe. Chỗ giáp ranh giữa hai vùng đất có một quán nước nhỏ vắng khách. Anh vào quán, gọi một ly cà phê đen. Cô hàng nước hỏi anh, anh có sao không. Trông như chú bị cảm nắng. Anh đưa tay xốc lại cổ áo, vuốt nhẹ mái tóc, cố nở một nụ cười, giọng nhã nhặn, tôi không sao, chỉ mệt một chút thôi ạ. Cô ta đưa ly nước, dặn dò, anh uống từ từ thôi, kẻo mà sặc. Sặc nước cũng nguy hại lắm. Anh ngẩng nhìn cô, bất ngờ khi thấy cô chủ quán còn khá trẻ. Cô có khuôn mặt tròn hiền hậu và một ánh nhìn trong trẻo. Anh nhận ra ngày hôm nay anh đã để tâm nhiều đến những đôi mắt của mọi người quanh mình. Anh vừa uống chút cà phê loãng nhạt vừa đưa mắt quanh gian nhà lợp tôn mỏng mảnh, cái tủ thuốc có dăm bảy loại thuốc rẻ tiền như Hero, Bastos, Era, Đà Lạt, Hoa Mai… rồi những chai nước giải khát, mấy chiếc bàn nhựa màu nâu đen trầy sướt. Cô chủ quán đoán được sự e ngại của anh, giải thích nhỏ nhẹ, chỗ này là đất nằm giữa làng và phố, cũng là chỗ ông A bà B đang tranh chấp. Thấy họ còn bỏ hoang, còn lo tranh tụng, cãi cọ ở đâu đó, em dựng liều cái quán lên để kiếm chút ít nuôi con, được ngày nào hay ngày đó. Lắm khi em thấy mọi thứ cứ rối tung rối mù lên, không sao tìm ra rường mối, rồi nhiều lúc lại thấy mọi điều sao mà đơn giản, kiếm được vài chục đong gạo, mua rau đã là niềm vui rồi. Đêm đêm thắp hương cho bố cháu, em chỉ xin ngày mai lại được như ngày hôm nay. Giọng cô buồn buồn, đều đều, như chỉ nói một mình. Anh ngồi im, chưa biết phải trò chuyện với cô ra sao thì thấy một tốp năm sáu cô cậu trẻ tuổi ùa vào quán. Có vẻ là khách quen vì trông họ rất tự nhiên, thoải mái. Một cô kêu lên, khát cháy cổ, chị ơi, cho tụi em uống nước. Anh lẳng lặng rời quán.

*

Phố đông lạ thường. Hình như thiên hạ đã rời bỏ những căn phòng của mình để đổ hết ra đường. Tiếng xe, tiếng người, bụi khói, mùi xăng xe đã tạo nên một thế giới xô bồ, ồn ã, ngột ngạt. Anh nhích từng chút một giữa đám đông, mắt dán vào những tấm lưng đủ màu sắc, đủ kích cỡ. Một lúc nào đó, ngay trước ngọn đèn đường đỏ quạch, anh nghe thấy tiếng khóc thất thanh của một đứa bé gái, bố ơi, bố ơi… Tim anh chợt nhói lên. Biết đâu vợ con anh chẳng ở đâu đó trong đám người đang ngạt thở vì chen lấn xô đẩy này. Anh rẽ bừa vào con hẻm bên tay trái, ngay sát chỗ đứng của anh. Anh chạy xe trong con hẻm nhỏ chen chúc hàng quán, nhà cửa, thuận đâu rẽ đó, không sao có thể lựa chọn, tính toán điều gì.

Khi bất ngờ nhìn thấy khoảng đất trống chỗ con đường rẽ về nhà, anh bật kêu lên lạy Trời Phật rồi cả người, cả xe ngã vật xuống vệ đường. Hết xăng. Anh ngước nhìn khu chung cư của mình, một khối vuông với những ô cửa nhấp nháy sáng, giống như một hành tinh lạ vừa sa xuống mặt đất chật chội này. Hình như chưa bao giờ anh nhìn toàn khối nhà của mình vì lúc nào cũng vội vàng, sấp ngửa, lúc nào cũng cắm cúi ra đi, cắm cúi trở về. Anh nhướn mắt tìm ô cửa nhà mình trên tầng năm nhưng chỉ nhìn thấy một mảng tối. Anh đứng bật dậy, lập cập dắt xe về phía nhà.

Tiếng chào của bà cụ làm anh giật mình. Bà ngồi trên chiếc ghế buổi sáng anh đặt con búp bê, vẫn mặc chiếc áo tím có đăng ten trắng, vẫn đang đưa tay xoa lên hai đầu gối bị đau nhức. Anh dừng lại, khuya rồi, bà lên nhà kẻo lạnh. Bà cụ xuýt xoa, lầu bầu điều gì đó mà anh nghe không rõ.

Anh chạy ba bậc một lên cầu thang, chân lạnh ngắt, lòng thấp thỏm. Anh vừa đưa tay định gõ cửa thì cánh cửa bật mở, vợ anh bế đứa con gái nhỏ, đổ sập vào người anh rồi bật khóc nức nở. Anh vỗ vỗ vào vai vợ, không sao, không có gì, chỉ là một chút trục trặc thôi. Đứa bé rời vai mẹ, thức dậy. Nó đưa bàn tay nhỏ xíu thơm tho vòng qua cổ anh, miệng thì thầm, bố ơi, bố ơi, rồi lại ngủ thiếp đi trên vai bố.

*

Quả như lời ông cụ, những bận bịu, lo toan thường nhật đã lấp kín cái lỗ hổng của buổi sáng ấy. Vợ anh không căn vặn lý do anh về muộn, trưởng phòng không hạch hỏi vì sao anh không đến nơi làm, vì sao anh chậm báo cáo công việc. Chiếc ghế anh đặt con búp bê không hiểu vì lẽ gì, đã đem đi nơi khác. Bà cụ tầng hai đã về quê cho rộng rãi, dễ thở. Mọi người, mọi việc đều như muốn giúp anh quên đi một điều không vui. Bản thân anh cũng muốn được yên ổn. Nhưng cái mối hàn quanh lỗ hổng vẫn hiển hiện, vẫn cộm lên, vẫn chưa thể liền lạc. Mỗi buổi sáng, khi cầm bịch rác ném vào thùng anh lại thấy tim đập loạn xạ, nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm xem liệu có ai vừa ném một con búp bê xinh xắn vào thùng rác hay không. Đêm, đôi khi anh trở dậy, nghe thấy tiếng kêu, tôi biết khóc… Những lần dắt con gái đi chơi, anh đứng sững người trước những tủ kính bày bán búp bê và khăng khăng không cho vợ mua chúng cho con gái. Vợ anh không hiểu, tại sao không. Anh đáp, đến lúc chán lại vứt đi à. Vợ anh nhướn mày, thì sao, chỉ là một đồ vật thôi mà. Anh cãi, mặt đỏ lên, đó không phải là một đồ vật. Vợ anh nhún vai, lẳng lặng dắt con đi chỗ khác.

*

Mọi sự chỉ trở lại bình thường khi chủ khu đất trống mua lại chung cư để mở rộng diện tích cho một dự án nào đó. Nhà anh được đền bù một căn hộ trong chung cư cao cấp, có thang máy. Ở đây, vợ anh có thể ném rác thẳng vào một đường ống dẫn xuống tầng hầm, rơi vào một cái thùng rác mà anh không nhìn thấy.

__________________

Tôi biết khóc, tôi biết kêu bla, bla, bla: một câu thơ của Vũ Thành Sơn.

    Nổi bật
        Mới nhất
        Búp bê biết khóc (Phần cuối)<br><i>Truyện ngắn của Ý Nhi</i>
        • Mặc định
        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO