Người thầy của Trọng Tấn

Châu La Việt 30/10/2018 07:35

Người thầy của Trọng Tấn ảnh 1
Nguồn: ITN 

Nhớ chuyện NSND Trần Hiếu - người thầy đầu tiên của ca sĩ Trọng Tấn kể về buổi đầu bước chân vào nghệ thuật của anh. Thật sự hết sức khâm phục cả thầy và trò. Và nhớ nhất chính là lời nghệ sĩ Trần Hiếu nói với Trọng Tấn: “Người cậu nợ chưa phải là tôi mà là người mẹ của cậu ấy”. 

*    *
*

Chuyện kể của NSND Trần Hiếu:

“Bạn biết không, tiền dạy học tôi lấy là thấp nhất thành phố này, mà cô cậu nào nghèo quá thì tôi cho luôn, ở trong này gọi là dạy chùa, như cái hồi Trọng Tấn thi vào Nhạc viện Hà Nội cũng là tôi cho đấy, dạy chùa liền  20 buổi cho cậu ấy… “ 

Chuyện thế này:

Ngày ấy không hiểu sao một buổi loanh quanh sân trường, tôi thấy có thằng  bé  đứng khóc. Ra hỏi vì sao cháu khóc, thằng bé nói: “Cháu thấy người ta bảo lên đây phải tìm thầy mà học, phải tập hát bài nọ bài kia thì mới thi đậu vào trường được. Cháu đi hỏi, thầy nào cũng bảo 50.000đ/giờ. Mẹ cho cháu có 200.000đ, cháu đi xe từ Thanh Hóa lên đây đã gần hết, tiền ăn còn chẳng có, chẳng biết lấy đâu ra tiền học nữa”. Rồi nó lấy tay áo chùi nước mắt đỏ hoe. Tôi thương quá, mới bảo nó lau nước mắt đi, em vào đây thầy dạy cho, có tiền hay không có tiền không quan trọng, mà phải gắng học đã để mà cố thi cho đỗ”. Thế là tôi dạy liền cho nó 20 buổi, không lấy một đồng xu nào. Bạn biết không, ngay năm đầu thi, nó đỗ luôn thủ khoa!

Vào được trường, dù là thủ khoa, mà cũng chẳng thầy nào nhận dạy nó cả, bởi nói thật nhìn nó lúc ấy khiêm tốn lắm, không được bắt mắt bằng người này người kia, chứ lấy đâu ra sáng sủa như bây giờ. Các thầy thầm thì kháo nhau: “Thằng này nó hát hay đấy, nhưng khó mà làm ca sĩ được, chứ mong gì mà có thể nổi tiếng”. Không ai nhận thì tôi lại nhận. Tôi dạy nó tổng cộng tất cả 6 năm. Ngay năm đầu trung cấp, cậu ta đi thi được giải nhất “Giọng hát hay Hà Nội”. Được hai triệu đồng tiền thưởng, cậu ta mừng quá cầm tiền tung tăng đi tìm thầy để trả nợ. Tôi gạt tay đi, bảo: “Tôi không lấy đâu, bây giờ cái cần nhất là cậu phải có một bộ quần áo mặc cho tử tế. Giờ người ta mời đi hát, mà không có nổi một bộ quần áo thì hát bằng cái gì?”. Vậy là cậu nghe lời thầy, đi mua ngay một bộ đồ chỉn chu cùng một đôi giày để đi biểu diễn. Lúc thắng quần áo mới vào, nhìn anh chàng bắt đầu đã ra dáng!

Chưa hết chuyện. Năm thứ 4 đi thi, Trọng Tấn lại được nhất miền Bắc, được thưởng hơn 10 triệu đồng. Ngày ấy 10 triệu đồng là to lắm! Cậu ta lại đòi trả nợ cho thầy. Tôi lại gạt tay đi, bảo: “Không, bây giờ cậu phải có một cái xe máy. Giải nhất thế này mà xe đạp còn không có, mỗi lần đi diễn là nhờ bạn đèo hay phải đi mượn xe đạp à?”. Thế là nó nghe tôi, đi mua một chiếc xe máy. Sau đó, lại đi thi, lại được giải nhất  toàn quốc. Ông tướng lại đến: “Thôi thầy nhé, bây giờ con có xe máy rồi, thầy phải cho con trả nợ cho thầy nhé!”. Tôi vẫn lắc đầu bảo: “Chưa, người cậu nợ chưa phải là tôi, mà là mẹ cậu  ấy! Phải mua tặng mẹ một bộ tivi tử tế, gửi về cho mẹ. Rồi cậu phải thay cái xe máy cà tàng này đi và may thêm một bộ comple nữa”. Thế là nó lại nợ! Cho đến khi vào đại học năm thứ 2, nó thi hát được giải nhì cổ điển toàn quốc, lúc bấy giờ tôi mới chịu cho nó trả nợ cho mình…

Cho đến bây giờ, nó vẫn gọi tôi là bố, coi tôi như bố, có nhẽ một phần là do thế…

*     *
*

Nghe chuyện NSND Trần Hiếu kể, ông thì cười rất tươi, còn tôi thì… khóc, nước mắt cứ chảy ra thành vệt trên má từ lúc nào….

Châu La Việt