Vẽ là nhu cầu tự thân, bản sắc thể hiện tinh thần
Cùng theo đuổi tranh sơn mài - đỉnh cao của nghệ thuật Việt Nam, nhưng cả họa sĩ Trương Bé (Thừa Thiên Huế) và họa sĩ Hồ Hữu Thủ (TP Hồ Chí Minh) đều cho rằng, chất liệu chỉ là một lợi thế, mỗi họa sĩ phải tạo ra ngôn ngữ riêng biệt, độc đáo, để cho ra đời những tác phẩm đẹp, mang đậm tinh thần, bản sắc dân tộc Việt.
Không cứ áo dài, đình chùa mới là Việt Nam
Họa sĩ Trương Bé: Bản sắc là hồn cốt của một dân tộc, được bộc lộ, thể hiện thông qua ngôn ngữ tạo hình. Bản sắc là cái riêng biệt, chỉ Việt Nam mới có, ví dụ như tranh sơn mài. Nhưng đó mới là phần chất liệu. Họa sĩ phải tạo ra ngôn ngữ riêng biệt, độc đáo trong tranh sơn mài. Chẳng hạn như trước đây vẽ hiện thực, nay chuyển sang siêu thực, trừu tượng - một ngôn ngữ hoàn toàn mới. Ngôn ngữ mới đó cần có thời gian để người ta tiếp cận, làm quen, cảm thụ, rồi mới trở thành bản sắc. Nói như thế để thấy bản sắc không có sẵn mà là một quá trình tiếp nối, kế thừa và phát huy.
![]() | |
Trừu tượng | Sơn mài của Hồ Hữu Thủ |
![]() |
Họa sĩ Hồ Hữu Thủ: Nếu đặt vấn đề phải hiểu, chính tôi, tôi cũng không hiểu hội họa của mình là gì. Nghệ thuật là cảm nhận. Tôi không chờ đợi sự hiểu, nhưng tôi tin vào cảm nhận. Tác phẩm phải đẹp và rung động lòng người, chứ không chỉ dừng ở cái lạ không mỹ cảm, hoặc đánh đố, lừa bịp người thưởng ngoạn. Nghệ thuật phải lấy nhân bản, mỹ cảm làm gốc chứ không phải ý tưởng.
Một số nước ở châu Á cũng có sơn mài, nhưng chỉ dừng ở sản phẩm gia dụng, chưa nâng lên thành nghệ thuật như Việt Nam. Nhưng sơn mài chỉ là chất liệu. Bản sắc thể hiện tinh thần, chứ không phải vật chất. Ví dụ, các tiền nhân như Lê Lợi, Quang Trung, tinh thần nổi dậy chống xâm lăng, đó là tính dân tộc không muốn lệ thuộc. Đem tinh thần đó, vẽ bằng chất liệu nào cũng được.
- Phải chăng vì thế mà mỹ thuật được coi là một trong những kênh dễ nhất giúp khám phá bản sắc văn hóa của một cộng đồng, một dân tộc?
Họa sĩ Trương Bé: Hội họa là ngôn ngữ không lời, cho mọi người, trừ người khiếm thị, nên nó vượt qua không gian, thời gian, tồn tại mãi mãi với con người. Tiếp xúc với hội họa là tiếp xúc với cái đẹp. Hơn thế, hội họa là ngôn ngữ tương đối dễ tiếp thu, tiếp cận, thưởng thức, vì nó là hình ảnh cụ thể. Có điều, trong hội họa có nhiều khuynh hướng sáng tác, có nhiều trường phái, nhiều loại hình, thể loại, phong cách, người nào cảm nhận được khuynh hướng, trường phái nào thì cảm nhận theo lối đó. Con người cũng phải được rèn luyện, giáo dục về mặt thẩm mỹ mới cảm nhận được cái họa sĩ vẽ ra. Có câu: Thượng đế tạo ra em, em sẽ chết. Ta tạo ra em, em sẽ sống muôn đời. Thượng đế tạo ra em, một lúc nào đó em sẽ mất đi, nhưng họa sĩ tạo ra em trên tấm toan thì em sống mãi với thời gian. Đó là khả năng to lớn của hội họa, đáp ứng nhu cầu thưởng thức của con người.
![]() | |
Khải huyền | Sơn mài của Trương Bé |
Họa sĩ Hồ Hữu Thủ: Tất cả những điều họa sĩ Trương Bé nói chính là văn hóa của dân tộc Việt. Hội họa là một biểu hiện cho nền văn hóa của xứ sở. Vì thế, trách nhiệm của nghệ sĩ rất nặng nề. Nghệ sĩ chỉ làm một thứ là nghệ thuật, vì vậy làm sao phải tạo ra cái đẹp. Đó là điều rất cần thiết cho cuộc sống, cho thế giới này. Bởi đúng như nhà văn Liên Xô Dostoyevsky từng nói: Cái đẹp cứu rỗi thế giới.
Với họa sĩ chân chính, vẽ là nhu cầu tự thân
Họa sĩ Hồ Hữu Thủ: Mỗi họa sĩ đều có nhu cầu phát triển, nếu chỉ dựa theo ý định của nhà sưu tập thì chỉ là buôn bán. Họa sĩ chân chính vẽ bằng tâm hồn, nhu cầu, mỹ cảm của họ, không phải vẽ tranh để bán.
![]() |
Họa sĩ Trương Bé: Họa sĩ đích thực say mê nghề nghiệp, luôn sáng tạo ra cái mới, không lặp lại, không vẽ lại tranh người khác, không vẽ lại tranh của chính mình, cũng không chỉ vẽ tranh để kiếm tiền. Tạo ra cái mới hấp dẫn là nhu cầu của người sáng tạo.
- Nhưng có thực tế, nếu họa sĩ chỉ vẽ theo nhu cầu tự thân, thì không phải lúc nào tranh cũng đắt khách?
Họa sĩ Trương Bé: Thị hiếu người mua có nhiều cấp độ. Người thích trừu tượng, hiện thực, người thích tranh dạng souvenir. Tuy nhiên, người vẽ phải biết được thế nào là nghệ thuật đích thực, tránh những thứ nửa vời, làm đến nơi đến chốn, hết mình cho nghệ thuật. Vốn liếng cạn quá, chép của người khác hay vẽ tranh lại của chính mình thì nghệ thuật đó chưa cao.
Họa sĩ Hồ Hữu Thủ: Họa sĩ vẽ tranh, trước hết là nhu cầu của họ, nhu cầu phát triển, luôn đổi mới. Khi đó, người mua tranh bị dẹp qua một bên, không phải vì có người mua mới vẽ. Người mua tranh phải chạy theo cái mới, mua cái mới, chứ không phải vẽ lại cái cũ để họ tiếp tục mua. Người sưu tập tranh rất ghét họa sĩ vẽ lại cái cũ, na ná. Họ muốn họa sĩ vẽ cái khác để họ sưu tập cái mới hơn. Vì thế, không phải vẽ tranh cũ mà bán được, ngược lại, phải vẽ luôn luôn mới thì mới bán được. Đó là nhu cầu không chỉ của nghệ sĩ, mà của cả người sưu tập. Với họa sĩ, vẽ là hơi thở, là cuộc sống, là khát vọng cháy bỏng, là tình yêu, vẽ là đạo, là tu, là thiền, không phải có người mua mới vẽ. Họa sĩ luôn sống trong tinh thần đó.
- Xin cám ơn hai họa sĩ!