Đồ tể (Phần 2)
Truyện ngắn của Nguyễn Trí

17/07/2013 08:37

>> Đồ tể (Phần 1)

>> Đồ tể (Phần cuối)

***

Thiên hạ vào rừng, làm nương làm rẫy, bán mặt cho đất lưng cho trời, mặc kệ họ. Thủy ta lên tận đỉnh nhờ cháo lòng tiết canh. Không như bao quán cháo khác phải vô lò heo chầu chực lấy lòng. Thủy khác, ngày nào hắn ta cũng ra tay cho về thế giới bên kia hai chú trư tầm năm mươi ký. Quy luật của muôn đời trong nghiệp làm heo là anh lời chắc bộ đồ lòng và cái đầu. Vợ Thủy ra tay cho một nồi cháo cực kỳ ngon. Ngon nhưng rẻ mới là điều quan trọng. Của nhà nên rẻ để kiếm cái khách đông, lời nhiều mà không khách thì bỏ. Cháo Thủy đặc biệt nhất món tiết canh. Khách hàng tới không việc gì phải kêu, lại cái bàn dài thích chén thì bưng, thích đĩa thì bê, tô chén đĩa đều được úp xuống mặt bàn để tránh ruồi muỗi gây mất vệ sinh. Tất nhiên đã tiết canh thì có rượu.

Mỗi sáng, từ năm đến chín giờ, Thủy tiêu thụ chí ít hai mươi lít rượu. Ai đến muộn là sạch bách. Đến lúc ấy Mai, vợ Thủy, thay chồng bán thịt, còn anh chồng mặt đỏ ké đặt cái rọ lên xe thồ đi bắt heo.

Đúng là cái gì làm ra tiền đều vất vả. Bốn giờ sáng tỉnh dậy nổi lửa để có nước sôi mà làm lợn, vật lộn với hai chú trư từ đập đầu thọc tiết đến cạo lông ra thịt là hết tiếng đồng hồ. Phụ vợ nồi cháo, rồi vừa hầu hạ khách vừa bán thịt. Dân đi rừng vốn hào phóng bàn nào cũng anh Thủy dzô dzới em út một ly coi, mình chủ quán không vô đâu có được, mỗi bàn một ly, chục bàn thì Võ Tòng còn chết nói chi người phàm. Mười giờ là dong xe đi bắt heo. Thả heo thịt vào chuồng là tiếp tục lo cho bầy heo nuôi. Tiền vô như nước nhưng vất lắm.

Cũng có kêu người phụ, lương cao hẳn hoi, nhưng ai cũng ngán vụ đập đầu heo. Còn đi bắt heo thì hôi bỏ mẹ, ai thèm, để vào rừng kiếm cặp cây ngon lành hơn... Cứ vậy hết ngày dài rồi lại đêm thâu. Có cả trên một chục nhân mạng đến rồi đi, phán rằng tao sợ ba bữa chết xuống âm phủ, quỷ sứ cứ búa mà nện vô đầu trả thù dùm cho mấy con heo.

 
 Minh họa của Đặng Hồng Quân
Minh họa của Đặng Hồng Quân

Vậy nên khi Châu đến với cái thân ốm nhách sau cơn bạo bệnh, Thủy e lắm nên dụ dỗ:

- Mày phụ cạo lông, làm lòng, còn mọi thứ để tao lo.

Xưa nay mấy thằng nghèo thường liều mạng:

- Mày yên tâm, cái gì tao cũng làm được hết. Cây cối trong rừng vài nghìn năm tuổi tao còn dám giết, ăn thua gì cái giống thọ nhiều lắm ba tháng.

Vậy là ba giờ sáng Châu tỉnh giấc, đạp xe lên lò heo. Nước trong nồi reo vui là xách búa nhảy vô chuồng. Cái sống của lưỡi búa chém vung lên đập thật mạnh vào tam tinh chú trư. Kẻ hai chân trước, người hai chân sau đặt lên bệ thọc tiết. Một thanh gỗ được cột chặt một sợi dây móc vào bệ, khóa chú heo lại. Rửa thật sạch bằng vòi xịt. Không sạch khách hàng xơi tiết canh phát giác ra mùi là hết uy tín. Cái móc hàm nâng cổ và dao thọc sâu vào tận tim, phải làm sao chỉ một nhát. Hai nhát là tiết mất ngon. Sao không ngon? Tiết canh phải hồng, tiết mà một màu tím là giảm đi hương vị. Hề hề hề, mày theo tao, tao truyền hết chiêu thức cho, cần gì vào rừng cho đau thương.

Nghề làm heo chả cần thông minh gì ráo, yêu cầu gan là được và phải chấp nhận cái bẩn thỉu. Ôi dào, khi cùng đường cái gì người ta cũng làm được tất, trước một đối thủ nặng cân là đói, ba cái tầu há mồm và một bà xã ốm o gầy mòn anh không gan cũng phải gan. Bẩn thỉu không chết, chỉ có đói mới chết. Còn ba cái dụng sức kiếm tiền thì sáng làm chiều đà nên thợ. Tiết canh thì ngó qua là biết, để ý một tí ở khoản muối sao cho vừa đủ với nước xốt. Bữa nay không ngon, mai sẽ ngon. Chủ Thủy nói:

- Mày coi anh mày làm mà học hỏi nè.

Con dao phay trong tay Thủy lia ngọt xớt vào cái cổ, chỉ hai dao cùng một cú xoay là cái đầu con lợn lìa thân. Vất vào một góc, Thủy bảo khi ngửa cái xác:

- Mày nắm một bên cho tao, nếu một mình thì ta kẹp vào hai chân.

Lưỡi dao rọc một đường dài từ ngực xuống tận hậu môn, dùng cả hai tay Thủy banh lồng ngực và lôi cái cuống họng cùng bộ đồ lòng nhanh hơn thiên hạ làm một con gà. Chỉ tiết đọng trong lồng ngực, Thủy bảo:

- Mày lấy chai rượu và cái ly xây chừng cho tao.

Thủy múc nửa ly tiết đọng rồi cho rượu vào, hắn ực một phát. Rồi y như vậy đưa cho Châu. Châu chun mũi lộ vẻ ghê tởm.

- Mày uống đi. Đảm bảo đúng một tuần mày trở lại hồn người, đại bổ đa con. Dân rượu biết xài tiết canh mà sợ ba cái nầy à? Chơi đi mày sẽ ghiền cho coi.

Châu nâng ly và ực. Chà, mằn mặn, cay cay và thơm thơm.

Đặt mũi dao vào giữa xương sống, Thủy dùng chày vồ đập nhẹ và chú lợn xẻ ra làm hai mảnh. Thủy nói:

- Khi ra thịt để bỏ mối, ta lấy thịt vai dưới sườn chừng hai phân, đùi sau cũng lấn vô ba rọi chừng đó nữa, để chi mày biết không? Tức là thịt đùi nhiều ta mới có lời. Tao dặn vậy để lỡ tao có việc mày làm một mình thì biết mà ra. Bây giờ là xong phần thịt, mày xem tao ra lòng.

Kể cũng không có chi khó. Chỉ một tuần Châu đã vung búa hóa kiếp sành như dân thợ chính hiệu. Ai nói ngu như lợn là sai, có vào nghề nầy mới biết nó cũng khôn và biết trước cái chết của mình. Chú trư nào được chỉ định chết, đến sáng, nó – duy nhất nó – tìm đường rúc vô đồng đội để trốn, còn manh động nhảy từ chuồng nầy qua chuồng kia, gây khó khăn cho đồ tể. Có một lần, sáng mà cơn say chưa dứt, Thủy vung hụt búa, vậy là chú trư vung mình phóng ra khỏi chuồng chạy lọt vào một đường cống, phải cả tiếng đồng hồ mới lôi được ra mà hóa kiếp.

Ba cái tiết đọng cùng rượu gốc giúp Châu hồi phục. Sức khỏe của một thằng thợ rừng trở lại, đầy đủ phong độ như nó vốn có. Sợ Châu sẽ bị tiếng gọi của rừng xanh quyến rũ, Thủy phải nâng niu o bế bằng cách tạm ứng cho cặp vợ chồng nghèo cả cái cho con ăn học. Làm heo xong Châu được Thủy lấy mỗi thứ một ít trong bộ đồ lòng đem về để bà xã làm nồi cháo cho bầy trẻ:

- Mày đem về cho bà xã rồi lên đây phụ quán với tao. Xong rồi đi bắt heo, tao trả thêm tiền. Vậy đi há?

Vậy là chủ Thủy có thời gian thù tạc với bạn nhậu. Châu lại dong xe thồ đến chủ nọ chủ kia bắt heo. Lại có thêm thu nhập. Nhưng mà bắt heo cũng phải biết tí thủ thuật nghe, không khéo là lỗ đó.

- Mày biết đó – Thủy nói – Chủ nhà họ cho heo ăn no bụng rồi mới kêu mình bắt. Vậy nên mình phải tới lúc chưa cho ăn là mười giờ sáng hoặc ba giờ chiều. Vào chuồng mày phải nắm đuôi giật mạnh một phát cho bao nhiêu hơi hám, cứt đái trong bụng tuôn ra. Vậy mới có lời, hiểu không? Khi lùa con heo vô rọ rồi, thì cột đít rọ cho chặt cũng có nghệ thuật riêng của nó. Không biết cột chỉ một hai cái lắc là chú trư sẽ tuôn ra, đang thồ mà sẩy là vô phương kiếm với dân xứ nầy. Hồi ra nghề tao từng bị mất một em bẩy mươi ký. Khi cột, phải tạo hình một ngôi sao năm cánh, mỗi điểm giao ta cuộn một nút thắt. Xong rồi là có quyền ung dung thồ về. Mày hiểu không? Vậy thôi, chỉ một hai lần là rành. Nghề đồ tể nầy cả thiên hạ chê. Vì sao mầy biết không? Hề hề, thằng nào cũng tọng rượu và thịt vào bao tử, nhưng đụng dao vô là kêu ác. Bày đặt nói từ bi con vật cũng như con người biết buồn giận và đau đớn. Đạo đức giả hiệu một lũ. Mà cái làm heo nầy đâu có cà ram gì so với mấy lò mổ gia súc lớn. Bữa nào tao cho mầy mục kích cảnh người ta lấy da trâu. Đảm bảo không quen mày ám ảnh đúng một tháng, nghĩ tới nó là rùng mình ghê sợ.

- Dữ vậy sao? Mày quen biết với mấy lò đó à?

- Tao có phần hùn luôn.

- Mày không con mà làm chi dữ vậy?

- Mày nói làm tao buồn. Bà nội mẹ nó, tao cũng đếch hiểu vì sao. Tám năm rồi tao bói mãi mà không có được một đứa. Bà cha nó cả cái thiên hạ nầy, họ nói tao vấy máu quá nên tịt ngòi. Mày tin không?

- Không. Sao không đi mấy bệnh viện thử xem?

- Đi rồi, khám khiếc đủ mọi ngón, hai vợ chồng tao bình thường. Họ bảo từ từ. Tao nghi tới Tết Cônggô luôn quá. Mà bữa nào đi với tao coi thiên hạ lột da trâu không?

Đi thì đi.

Y như lời Thủy nói. Cảnh lột da một con trâu nó bạo tàn không một bút mực nào tả xiết. Xem xong Châu ám ảnh suốt, có thể nói nó sẽ ám ảnh suốt cuộc đời của bất kỳ ai nếu không phải chuyên nghiệp. Bốn giờ sáng đồ tể lùa con trâu vào trong một con hẻm hai bên là tường bê tông chỉ vừa lọt để tới và không thể trở đầu. Linh cảm biết mình đi vào cõi chết, trâu ta không đi, thậm chí quỳ cả chân xuống trụ lại. Nhưng kẻ đi trước kéo vàm mũi buộc đứng lên, một thanh sắt nhọn đầu thúc vào mông buộc phải tới. Con trâu bị lùa vào một con dốc, và cái dốc ấy bị chắn lại bởi một miếng ván dày. Từ trong tường những thanh gỗ xỉa ra chận chân sau. Con trâu không thể nhúc nhích được nữa. Và đồ tể ra tay.

 Lưỡi dao cong như một mảnh trăng non sáng loáng rọc một đường từ tam tinh đi xuống bụng. Ngót như dao cạo, mũi dao cắm sâu hết lớp da, cả hai chi trước và sau đều bị rọc một đường ngay tâm điểm của nó. Cuối cùng từ trên trần một chùm lưỡi câu được đưa xuống và người ta móc chúng đầy trên thân thể hậu duệ Ngưu Ma Vương.

Một hai ba. Ai đó đếm lớn và cùng một lúc tấm ván trước mặt, gỗ chận chi trước chi sau đồng loạt rút. Con trâu bất thần lao xuống dốc. Và... Sọ...ạ..ạ...t bộ lưỡi câu giữ lại tấm da. Trời đất ơi. Kinh khủng quá, thật là ghê rợn. Cả một thân thể to lớn đồ sộ đỏ hỏn run lên bần bật và tiếng nghẹ ngọ thảm khốc vang lên. Trời ơi! Trời đất ơi... cả bộ đồ lòng xổ ra... Thiên hạ ơi, các người có thấy cảnh tượng nầy chưa? Đau lắm. Chắc là đau đớn lắm nên tiếng kêu bi thương ngoài sức tưởng tượng, cả đời Châu chưa bao giờ nghe tiếng kêu bi thiết nhường ấy. Cũng mau chóng, gã đồ tể rút một dùi sắt nhọn đâm vào một điểm và con trâu ngã vật ra. Công cuộc mổ xẻ bắt đầu.

- Mày sợ không? Thủy hỏi.

- Sợ - Châu trả lời.

Sợ là chuyện nhỏ. Cả tuần sau Châu còn ám ảnh qua từng giấc ngủ, và buông chén ăn khi chợt nhớ tới cảnh lấy da trâu. Thủy nói đúng. Đập đầu hóa kiếp một trăm con heo so với việc lấy da một con trâu chỉ là trò trẻ con.

(Số sau đăng hết)