Bãi vàng (Phần 1)
Truyện của Nguyễn Trí

19/03/2012 08:34

>> Bãi vàng (Phần 2)

>> Bãi vàng (Phần 3)

>> Bãi vàng (Phần cuối)

Đàn anh bãi được chia làm hai loại.

 Hai loại nhưng một hạng - hạng một.

Minh họa của Thúy Hằng
Minh họa của Thúy Hằng

Loại thứ nhất là đàn anh địa phương. Tất nhiên rồi, đất anh, nhà anh, ai dám cha chú? Một đứa vắt mũi chưa sạch vô bãi lôi tha phương cầu... vàng ra bạt tai, bắt quỳ... Không tuân theo khó ở lắm, về cũng không xong. Khổ vậy. Bãi vàng Suối Nho Xuân Bắc một thời lừng lẫy vàng cục vàng thỏi, nổi lên những Dũng Inh, Sơn Hí, Ngọc Lùn, Năm Phụng Hoàng, cái tên nghe đã ớn. Còn hành động? Khi công an lôi cả bọn vào nhà đá bóc lịch, thiên hạ mới hay đàn anh địa phương chỉ là con chi chi. Bài nào cũng rứa. Êzimbar Chưprông ở Phú Bổn có Phú Khỉ Đột. Suối Ti ở Lý Lịch hùng cứ băng anh em Chấm Bake, Sang Côrôna. Hiếu Liêm có Dũng Voi, Hoàng Má Đỏ, Minh Tâm...

 Loại thứ hai là đàn anh không bến không bờ. Loại nầy bí hiểm như ma trơi. Có anh đến một mình, có anh lôi theo một hội toàn đầu bò có bướu, lạ cái ai cũng hiền ơi là hiền. Vừa vào bãi anh đã vội vàng đến gặp quý ngài địa phương: “Dạ... em... mới đến... dạ... nghèo quá, khổ quá... vợ đẻ con đau nhà hết gạo...”. “Rồi làm đi... đừng có quậy quọ gì nghe không và biết điều một chút”. Biết điều ư? Đại diện sẽ kêu một chai kèm một đĩa, uống nửa ly rồi xin rút. Tha phương phải kính địa phương như ông nội mới có cơ may mà tồn tại.

 Thành Bụi đến bãi X duy nhất một ba lô cóc.

 Tướng tá rất bụi, dân đi đó đi đây không bụi mới lạ à. Giang hồ đúng nghĩa với từ nầy. Là sao? Giải thích nghe chơi. Được thôi, muốn đến xứ người làm ăn phải có cái miệng Tô Tần, cái đầu Chu Du. Ngọt như mật và mưu mô giảo quyệt nhiều nhiều chút. Kèm thêm chục ngón phòng thân, ở bãi ba ngón là bỏ, khi đụng trận thiên hạ chơi nhau bằng cây rừng, đâu ai đánh bằng tay.

 Thành Bụi là võ sĩ chính hiệu. Mười một tuổi bỏ học. Cha Thành từ nhỏ đến to, phang cho cú đấm cũng không thể lôi thằng con ngỗ nghịch đến lớp. Đành chịu. Thành đến phòng tập Hắc Danh Đơn. Cha Thành nói với ông thầy:

 - Nó ăn rồi chuyên đi đập lộn, ông dạy nó có ngày mang họa.

 Không dạy thì Thành học lỏm. Có thằng bạn là môn sinh trong lò, nó dạy lại cái đã học. Thành tẩm ngẩm mà đánh chết voi. Mười bảy đến hai mươi tuổi đánh mười bốn trận đài, thắng knockout bẩy, sáu ăn điểm, một trận huề.

 Bóc lịch ba năm vì cờ bạc bịp. Thành lên xe khách đường dài dụ dỗ bà con cô bác chơi bài ba lá và xanh đỏ xanh đỏ xanh, nhiều em đi làm ăn hám của bị lột sạch. Công an liên tỉnh giả nai, Thành và đồng bọn bị còng tại trận... Ra tù đi làm trầm. Trầm luân quá, lên bãi vàng tìm vận may. Đủ hết Tà In, Suối Ti, Chưprông, Khâm Đức, Suối Nho và X. Đủ ra tư cách một giang hồ.

 Từ thị xã lên X gần năm mươi cây đường rừng. Khúc khuỷu, dốc thăm thẳm nên phải trên 100cc mới có thể đến. Tiền xe ôm đến X bằng giá nửa tuyến Bắc Nam. Kinh thật. Vậy mà dân bỏ hàng ngày nào cũng có mặt. 125 phân khối ngoại trừ hai cần xé đầy ắp hàng còn thượng thêm một mụ chủ. Ì ì ì, xe cứ số một mà lên, chưa kịp về số ba đã qua lại số một ì ì ì... Bãi vàng không hề đùa chơi.

 Bãi nằm sâu trong rừng nguyên sinh. Ba quân thiên hạ cho tất cả nằm xuống, Cây lớn ra ván cừ hầm, cây nhỏ làm khung, nhỏ nữa làm chòi trú thân, làm quán, động mại dâm... ầm ầm ầm, nhà máy chà đá chạy suốt ngày. Trên diện tích chục hecta chứa vài nghìn nhân mạng. Đủ thứ, khui hầm, đánh ca, tiệm vàng dã chiến... Người ơi là người, vui ơi là vui. Không khí bãi rất khác đời thường, nó luôn luôn quá cái mức cần thiết.

 Tình yêu, tình thương, lòng thương hại? Đợi một thằng chết vì hầm sập, vì đứt dây sẽ có tình thương: “Đù má, thằng X chết rồi”. “Sao vậy?”. “Nó uống xỉn xỉn đi ngang miệng hầm trượt chân té...”. “Rồi sao?”. “Sao trăng gì? Tụi bạn đưa nó ra đầu dốc Ma Trơi chôn, đâu ai biết nhà nó ở đâu, có biết cũng làm sao đưa về”.

 Quá nữa là giá sinh hoạt. Ở phố một, ở bãi trên năm. Cũng phải thôi, đường sá như vầy, không như vầy làm sao tồn tại? Rượu hả? Cồn pha nước lã. Dân đánh ca ngâm nước suốt ngày đêm không rượu có mà chết. Lên khỏi miệng hầm thuốc độc có men cũng uống huống chi cồn... Gái gú ư? Gái mẹ hết rồi, toàn thứ vỉa hè đá không thương tiếc, lên bãi hóa Hằng Nga giáng trần. Kệ đi, có còn hơn không. Ở bãi dăm ba tháng ròng không có đàn bà...? Rượu và đàn bà không phải sức sống của đàn ông sao?

 Còn nhiều thứ quá khác.

 Thành vào một quán, chưa kịp gọi gì thì một đàn anh mặt búng ra cả lít sữa, đập cái võng cuộn thành một cục lên cái bàn ghép bằng lồ ô:

 - Đù má, mày dân đâu?

 ***

 Thành nhìn nhóc tì, không trả lời. Phải chi nó lớn một tí Thành sẽ xưng em gọi anh cho nó đúng tinh thần tránh voi chả xấu mặt nào. Đời, chó gần nhà gà gần chuồng nó vậy. Con nít ranh cũng làm cha làm chú, không lý nói dạ thưa em tui dân Bình Định... Thằng đàn anh cầm cái võng quất vô đầu Thành. Phản xạ võ sĩ rất xuất kỳ, đầu cúi thấp tránh đòn và chộp tay đối thủ.

 Tay võ sĩ là gọng kìm, thằng con nít ái da một tiềng kèm: “Đù má... mày đánh tao... Anh Dũng ơi... nó đánh em...” Ngay lập tức cả quán đứng dậy. Bốn thằng đầu trâu mặt ngựa lừ đừ kéo đến, thằng tái ngắt, kẻ đỏ lừ, tóc chấm vai, môi thâm và mắt trắng, miệng nồng nặc mùi cồn:

 - Bỏ tay nó ra - một thằng xướng.

 Nguy tai. Thành nhủ thầm, mới vào bãi đã vấp vào bất lợi loại một. Đụng dân địa phương chỉ có đường tử nạn. Ở bãi - tất cả các bãi - chết vì bị đòn không hề quan trọng. Dân bãi sẽ vùi cái xác ấy vào một chỗ cố định. Tất cả được phán một nguyên nhân: sốt.

 - Đứng dậy.

 Phải đứng thôi, không đứng mấy anh phủ đầu làm sao tôi đỡ.

 - Bước ra.

 Thì bước ra, có vậy mới rộng đường, bốn đánh một, đứng một chỗ tôi chết mất.

 - Quỳ xuống mày.

 Gì chớ quỳ thì không. Quán đông người, giang hồ xúm đông xúm đỏ xem chơi, tôi quỳ để mấy anh đánh, nhục nhã lắm. Thấy Thành vẫn đứng, một cô hồn bước tới:

 - Anh Dũng để em.

 - Tao giao cho mày đó Đào Ba Lan.

 Cô hồn nhìn Thành Bụi:

 - Tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi thằng nhóc, tao tha.

 - Mấy anh hiếp kẻ thế cô, ỉ thế đất nhà. Chơi không đẹp.

 - À , được, mày muốn bặc co hả. Mình tao thôi - Đào Ba Lan gằn giọng - Bước ra mày, lâu quá không đánh đấm tao cũng ngứa tay. Nếu mày thắng tao sẽ tôn mày làm anh. Ra đi.

 Dạng Đào Ba Lan là thứ ăn theo. Giang hồ vặt chính thống, tựa thể địa phương vỗ ngực xưng danh, phủ đầu yếu thế để trấn lột. Được dăm ba ngón, vung tay khi cần để trộ và bảo vệ đàn anh. Một loại vệ sĩ mạt hạng.

 Một thằng có cái bớt đỏ ở mặt lên tiếng:

 - Rồi. Hoàng Má Đỏ này làm trọng tài cho. Một chọi một, thằng thua phải tôn thằng thắng làm sư phụ.

 - Hoan hô - Đám đông hiếu kỳ reo lên - Lâu lâu làm một trận cho đỡ buồn coi. Ê tụi bây có đấu đài nè.

 Bộ không có công an hay sao vậy kìa? Có chớ, nhưng về hết rồi. Trời đất, kỳ vậy? Kỳ cái con khỉ khô, sáng chạy vô đây đã mười giờ, đi từ chân đồi lên đỉnh, xuống, lên xe về đến thị xã là tối mịt, nhỡ trục trặc giữa đường có mà chết. Bộ không ai ở lại sao? Có khùng không? Ở bãi toàn ngưu đầu mã diện... Hiểu chưa? Còn công an chìm hả? Sao không, bãi nào không có, nhưng họ ém để bắt phạm bị truy nã, ngu sao thò mặt ra để giải quyết ba cái vụ đánh lộn. Đánh nhau nhiều lắm bươu đầu mẻ trán. Vả lại bọn bò bướu nầy... kệ nó đi.

 Hiếu kỳ tự động vây một vòng tròn. Hoàng Má Đỏ đứng giữa hai võ sĩ bất đắc dĩ và tiếng hò reo. Ra vẻ hiểu biết luật đánh đài, Hoàng cũng cấm câu đầu kéo gối, chớ để thù hận cho con cháu về sau. Đàn anh vừa rút. Đào Ba Lan đã lao vào Thành Bụi toàn bộ sức mạnh của ma men cùng đòn thế của kẻ biết tí đỉnh võ nghệ. Thành có những hai mươi hai đòn của võ tự do, thuộc lòng chục bài thiệu... Cỡ Đào Ba Lan, Thành hạ không quá một phút ba mươi giây, nhưng không ai hạ bệ đối phương như vậy, phải để họ thua trong chiến đấu kiểu ngang sức ngang tài, có ngã ngựa cũng chỉ vì suông đòn... Với lại phải để cho hiếu kỳ mãn nhãn, sự lạ đâu có đến hai lần. Đào Ba Lan cũng direct, bạt xivin, choa, kutxê, cước tung phần phật, tất cả đều bị điệu nhảy môđi của Thành hóa giải. Hiệp một, hiệp hai, ở phút cuối của hiệp thứ ba Thành tung một cản, gót chân trúng vào chấn thủy Đào Ba Lan.

 Huỵch.

 Cô hồn sống ồ lên kinh ngạc khi Đào ngã ngửa ra sân, mặt nhăn nhó vì đau đớn, Sau ồ là im phắt. Dũng Voi, Hoàng Má Đỏ, Minh Tâm lừ đừ bước vào vòng, nhìn Đào Ba Lan. Thành cúi xuống đè hai tay lên ngực Đào:

 - Thở mạnh ra.

 Cố hết sức Đào thở thật mạnh. Cú đá làm nó bị tức hơi - vậy thôi.

 Nắm tay nhau trở lại quán.

 Ra mắt cực ấn tượng.

(Số sau đăng tiếp)