Kịch bản (Phần cuối)
Truyện ngắn của PHẠM THỊ NGỌC LIÊN

12/04/2011 07:54

>> Kịch bản (Phần 1)

Thế nhưng, sau nhiều lần trò chuyện, tôi phát hiện mình thích ông ta hơn tôi tưởng. Đó là một người có đầu óc uyên bác và sâu sắc. Nói chuyện với ông ta, tôi hiểu được thêm nhiều vấn đề và nảy sinh lòng kính trọng ông. Giờ đây, tôi lại là người luôn dõi mắt về phía chiếc bàn trong góc và nở nụ cười không kiềm chế được khi nhìn thấy ông ta. Tôi gọi ông ta bằng bác, xưng em. Ông ta bảo: “Kiểu xưng hô này ngộ nghĩnh đấy” và lần đầu tiên từ khi quen biết, ông ta cầm tay tôi.

Kịch bản (Phần cuối)<BR><I>Truyện ngắn của PHẠM THỊ NGỌC LIÊN</I> ảnh 1
Minh họa của Vũ Xuân Hoàn

Thật bất ngờ khi ông ta hỏi tôi: “Em đồng ý làm vợ bác nhé”. Câu hỏi khiến tôi sững sờ, đứng phắt dậy. Vẫn giữ tay tôi thật chặt, ông ta kéo tôi ngồi trở lại chiếc ghế đối diện và nghiêm túc nhắc lại, rành rọt từng chữ: “Em đồng ý cho bác cưới làm vợ nhé”.

Không hiểu sao tôi lại kể một mạch câu chuyện phá thai khốn khổ của mình và chua chát hỏi ông ta: “Liệu có người đàn ông nào chấp nhận cưới một người đàn bà không thể sinh con như những người đàn bà khác không?” Ông ta trả lời ngay: “Có. Miễn là cô ấy không chê bác già”.

Tôi đi như người mộng du bên ông trong ngôi biệt thự vắng lặng, nơi ông ta kể về người vợ đã mất hơn chục năm qua và cho tôi xem album ảnh ba đứa con đã có gia đình riêng của mình. Ông bảo: “Các con bác đều tử tế, lịch sự và rất văn minh. Chúng thấy bác cô đơn quá nên muốn bác đi bước nữa lâu rồi, nhưng bác chẳng tìm được ai hợp với mình. Thế rồi bác gặp em…” Đầu óc tôi như lùng bùng trước những gì ông ta kể, mắt tôi tối sầm vì xem quá nhiều hình. Tôi bảo: “Bác cho em về đi. Cho em suy nghĩ một thời gian”.

Đêm hôm ấy trong căn hộ chung cư, tôi không ngủ được. Người tôi lạnh toát vì những điều bất ngờ vừa xảy đến với mình. Từ khi biết yêu, tôi chỉ yêu một lần – là yêu Dũng, chỉ hận một người – là hận Dũng. Khi chia tay anh, tôi luôn nung nấu ý nghĩ sẽ có ngày mình sẽ giết anh. Nhưng giết bằng cách nào, tôi không biết được. Giờ đây, nếu tôi đi lấy chồng, ý muốn trả thù ấy có nên giữ lại và tiếp tục hay không?

Năm.

Ngồi một mình trước gương, tôi nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt. Ánh mắt cô như phủ một màn sương lạnh. Khóe môi hồng đào nhếch lên trong một nét cười khinh bạc, cô ta cất tiếng: “Cờ đã đến tay rồi lại sợ không muốn phất lên sao? Đồ hèn!” Tôi mấp máy môi, cố trả lời: “Không phải vậy. Tôi chỉ không biết mình làm thế có đúng không?”

Đám cưới của tôi và ông ta giản dị nhưng không kém phần sang trọng. Thật ra, đó chỉ là một bữa tiệc thân mật nhằm giới thiệu tôi với họ hàng và con cái của ông ta. Chiều ý tôi, ông ta không mời một người khách nào cả. Khi ông hỏi lý do, tôi đáp: “Em không biết cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài được bao lâu nữa. Mời nhiều để làm gì?” Ông ta có lẽ đã đánh giá câu trả lời hết sức trung thực của tôi là sự lo sợ nên thay vì phật lòng, ông lại vỗ về tôi: “Em đừng lo. Cả nhà bác ai cũng chờ đợi đám cưới này. Đừng nói gở chứ em”.

Tôi và ông ta đến nơi đãi tiệc rất sớm. Trong lúc ông kiểm tra và dặn dò mọi thứ, tôi cứ ngồi ì trong căn phòng nhỏ bên cạnh, lòng bàn tay mướt mồ hôi. Nhiều lần tôi dợm đứng lên, định bỏ chạy, nhưng rồi cô gái có nụ cười khinh bạc trong gương đã giữ tôi lại: “Mày muốn trả thù thì giờ đây đã có cơ hội rồi. Lại muốn giở quẻ sao?” Trong sâu thẳm tâm hồn tôi, một tiếng kêu khẩn thiết từ đâu cứ vẳng lại: “Đừng Hân, đừng làm thế. Ông ta không có lỗi gì. Đừng làm ông ta bị tổn thương”. Chân tay tôi như có hàng vạn, hàng triệu con kiến bò qua bò lại. Những chiếc răng của chúng nhay rứt từng đường gân, sớ thịt, không để tôi yên. Đúng vào lúc tôi bật đứng dậy, định chạy ra ngoài thì ông ta bước vào: “Mình ra đi em. Mọi người đang đến rồi kìa”.

Người đến đầu tiên là con trai trưởng của ông ta. Trong bộ vest màu sẫm sang trọng, con người mỗi tuần đến với tôi một lần bốn giờ đồng hồ đi cùng vợ là một phu nhân đẫy đà và sang trọng không kém. Đến trước tôi và bố đẻ, anh cúi đầu chào: “Con chào bố, chào dì”. Ánh mắt anh nhìn tôi chất chứa hàng vạn điều muốn nói. Tôi mỉm một nụ cười vô hồn: “Chào anh chị” và đứng sát vào ông ta hơn.

Khi xem album ảnh các con của ông ta, lưng tôi như có một lưỡi dao lạnh buốt đâm trúng. Trời đất thật kỳ lạ để tôi được đối diện với mối hận của mình một cách bất ngờ. Ông ta chính là bố đẻ của hai người đàn ông đã bước vào cuộc đời tôi.

Sáu.

Trong căn hộ chung cư, gương mặt Kiên - con trai trưởng của ông ta như tái dại đi khi tôi báo tin mình sẽ lấy chồng. Khó khăn lắm, anh mới thốt ra được câu nói: “Hân, em đừng lấy người này. Ông ấy già lắm rồi, không hợp với em đâu”. Tôi bảo: “Già thì sao? Ông ấy sẵn sàng cưới em, cho em một danh phận, thứ mà anh không thể và không bao giờ cho em được”. Đưa tay lau mồ hôi trán, Kiên nói như rên: “Sao em lại đối xử với anh như thế chứ? Ông ấy là bố đẻ của anh”. Tôi cũng thì thầm: “Em hứa không bao giờ tiết lộ chuyện của chúng mình. Anh yên tâm”.

Hôm ấy, sau cả giờ đồng hồ giận dữ rồi nài nỉ thuyết phục tôi mà không được, Kiên ra về. Nhìn dáng đi mệt mỏi của anh, tôi chợt hối hận và chỉ muốn gọi anh lại, bảo mình không lấy bố anh nữa, mình yêu anh và sẽ tiếp tục làm cô nhân tình bí mật của anh trong căn hộ chung cư này. Nhưng tôi đã kịp giữ miệng, im lặng nhìn anh bước vào thang máy. Anh không một lần quay lại nhìn tôi.

Trong bữa tiệc, hầu như Kiên chẳng nói lời nào. Anh liên tục uống rượu và thỉnh thoảng lại gửi cho tôi một cái nhìn đau xót. Nhưng tôi vờ như không thấy, vờ chẳng biết gì. Tôi đang bận tâm nhìn Dũng.

Điều bất ngờ tôi đem lại cho Kiên vẫn còn thua sự bất ngờ tôi dành cho Dũng. Anh là con trai út của người sắp làm chồng tôi. Đến cùng vợ và con, anh gần như chết sững khi nhìn thấy tôi. Trong lúc đó, nỗi ân hận nhỏ bé trong lòng tôi khi gặp Kiên đã nhường chỗ cho nỗi căm hận khi tôi nhìn thấy Dũng. Anh vẫn đẹp trai, phong lưu lắm. Và vợ anh không có vẻ gì là “con đàn bà ghê gớm” cả. Trong chiếc áo đầm trang nhã, dắt tay cô con gái xinh xắn, chị kéo tay Dũng đến trước mặt tôi và ông ta: “Chúng con chúc mừng bố và dì”.

Dũng không thốt ra lời nào cả. Anh như bị đóng băng. Tôi cúi xuống bế đứa con gái của anh lên, mỉm cười: “Bé xinh quá nhỉ? Bé tên gì?”. Rồi quay sang chồng, tôi nói, đủ để cho Dũng cùng nghe: “Bác ạ, nếu ngày xưa em không phải bị ép phá thai thì con em cũng bằng tầm tuổi này”.

Mắt tôi chăm chú nhìn vào gương mặt tái dại của Dũng, nhìn vào từng giọt mồ hôi từ từ rịn ra trên trán Dũng. Dù sừng sỏ đến mấy, khi chạm vào sự thật, đàn ông cũng hèn như thế này đây. “Chồng” tôi đón đứa bé trên tay tôi, hôn vào má nó rồi nói nhỏ vào tai tôi: “Ngày vui, đừng nhắc chuyện buồn, em ạ”. Ông ta vỗ vai Dũng: “Vào đi con. Chúng mày đến muộn nhất đấy”. Như choàng tỉnh, Dũng “dạ” một tiếng rồi bước vào trong.

Bảy.

Sự trả thù của tôi chỉ đến đó mà thôi. Trong bữa tiệc, kín đáo quan sát ba cha con họ mỗi người một vẻ, lòng tôi tràn ngập nỗi buồn. Hóa ra, tôi chẳng vui sướng, thỏa mãn khi trả thù như tôi hằng tưởng tượng. Tôi phát giác ra mình không còn yêu, không còn nhớ Dũng quay quắt như xưa. Bên cạnh vẻ quảng đại của Kiên, Dũng chỉ là người đàn ông ích kỷ, chưa đủ trưởng thành. Nhìn Kiên uống cạn từng ly rượu, nhìn người phụ nữ đẫy đà ngồi bên anh cười nói ha hả, không chú ý đến chồng, lòng tôi nhói đau. Anh không nói gì về vợ khi ở bên tôi mà chỉ nhún vai khi nhắc đến, nhưng giờ đây khi gặp mặt, tôi hiểu vì sao anh dành tất cả trìu mến cho mình. Anh thật lòng yêu tôi nhưng không thể ly dị vợ - vì bà ta có thể làm cho anh thân bại danh liệt với bất cứ giá nào.

Khi ông ta một tay nắm tay tôi, một tay cầm muỗng gõ vào chiếc ly kêu lanh canh, tất cả đều im lặng. Tôi biết ông chuẩn bị trao nhẫn cho tôi trước mắt mọi người. Thế là tôi đứng vụt dậy, hấp tấp: “Tôi muốn nói điều này…”. Mắt tôi nhìn thấy bàn tay của Dũng từ từ nắm chặt lại, quai hàm anh bạnh ra. Còn Kiên thì cúi gầm đầu xuống. Họ đang chờ đợi điều gì vậy?

Tôi nói, vội vàng, chữ này cắn vào chữ kia như người bị hụt hơi: “Tôi… xin lỗi… tôi chỉ muốn… làm bạn vong niên với ông Hào. Tôi không thể lấy ông Hào làm chồng. Xin lỗi bác. Xin lỗi tất cả mọi người”. Xô ngã chiếc ghế, tôi bỏ chạy ra ngoài.

Kịch bản của tôi là đúng lúc ông ta tuyên bố kết hôn, tôi sẽ từ chối và nói rõ lý do vì mình từng sống như vợ chồng với con trai út của ông ta. Giữa sự sững sờ hoặc náo loạn của mọi người, tôi sẽ bỏ đi một cách hả hê, tin chắc rằng giờ đây Dũng cũng không thể giữ được hạnh phúc gia đình của anh nữa. Nhưng tôi đã không làm được điều mình nghĩ.

Đứng tì trán vào cửa kính căn hộ chung cư, tôi để mặc cho hai dòng lệ tràn ra như suối. Điện thoại của tôi liên tục đổ chuông nhưng tôi không trả lời ai cả.

Nửa đêm, tin nhắn của Kiên xuất hiện: “Hân. Anh yêu em và anh cám ơn em”. Nước mắt tôi lại lăn dài.

Ngồi dậy, xếp vài bộ áo quần bỏ vào túi xách xong, tôi gọi điện cho ông Hào. Ông bắt máy ngay, giọng đầy nôn nóng: “Em sao thế? Em đang ở đâu để bác đến đón?” Tôi nói: “Em không sao cả, chỉ muốn đi vắng ít hôm. Em xin lỗi bác về tất cả mọi điều”. Ông dịu dàng: “Không sao. Bác hiểu mà. Em đi đâu chơi, về nhớ gọi cho bác nhé. Giữ gìn sức khỏe, đừng lo nghĩ nhiều”. Tôi “Dạ” và buông máy xuống. Tôi sẽ không bao giờ gọi cho ông hoặc cho Kiên nữa.

Tôi đi đến một thành phố khác, nơi tôi có thể bỏ lại quá khứ sau lưng, làm lại từ đầu…