Không gian thích lắm
Truyện ngắn của Trần Chiến

10/02/2011 07:31

1.

Bốn giờ chiều, Lâm dắt xe ra cửa cơ quan. Ăn cắp nửa tiếng. Nhưng đây là đại sự, cuộc “chung kết” của đời người, cần dư dả thì giờ, để mà chuẩn bị một tâm trạng bình ổn. Bằng vào cứ cập rập vội vã, thì lóng ngóng. Đã chẳng có chuyện chàng nói lắp tỏ tình, cứ “anh anh anh…” mãi, đến lúc buột được ra “… yêu em” thì nàng đã bỏ đi xa, đấy à...

Không gian thích lắm<BR><I>Truyện ngắn của Trần Chiến</I> ảnh 1
Minh họa của Thanh Huyền

Mà Lâm thì không khéo léo, lại chưa kinh nghiệm bầy tỏ.

Nhâm xinh vừa vừa, da nâu mặn mà, chuyện rất hóm. Trong đám sinh nhật, Lâm hỏi “Sao em không ra nhảy?”. “Em chỉ nhảy cẫng thôi ạ!”. Chuyện có đà từ đấy. Khi đã sang đoạn thân thiết, giữa đám đông hai người thường trao nhau cái nhìn ý nhị, lúc chỉ có đôi lại rất ít nói. Đúng lúc Lâm muốn chuyển giai đoạn sang “trên mức bình thường” thì thủ đô mở rộng, cơ quan tách tách nhập nhập, Nhâm đi làm trong Hà Đông. Thêm có sáu bảy cây số nhưng đèo bao nhiêu mệt nhọc. Sự xa cách hay kèm theo nguy biến khó lường. Mất như chơi. Nên thỉnh thoảng Lâm tạ sự thả xe vào Hà Đông tìm em nói dăm ba câu hoặc kéo ra quán, nếu có thể. Càng ngày Lâm càng nghĩ nhiều đến Nhâm, có những câu chỉ muốn tỏ với cô, san sang người khác là vênh ngay. Tình cảm thế là rõ quá, anh phải “quyết một bề”, nhỡ đâu anh khác nó chen vào.

Buổi trưa, Lâm điện tối đi ăn nhé. “Em cứ ở trong ấy anh sẽ qua. Không sợ xa đâu, có chỗ mới mở, không gian đẹp lắm”. Hồ câu “Ngàn xanh” có rặng ổi rủ bóng xuống mặt nước tịch mịch, những căn chòi đủ kín đáo để tâm tình. Cô sẽ để xe lại cơ quan, anh đèo đi, lúc về quay lại lấy. Ăn nhẹ nhẹ, uống vừa đủ, kể chuyện đi Thanh Hóa tuần trước, rồi nhìn vào mắt nhau nói những lời cần thiết, thật ngắn thôi nhưng đủ hiểu, nhất là cảm nhận được nhiều. Cũng có thể không cần nói, mà chạm nhẹ vào đầu mấy ngón tay thon thon…

Nụ hôn sẽ rất dịu ngọt. Nhưng thôi, sao cứ tưởng trước… Sao cứ phải bí hiểm nhỉ, tình yêu ý…

2.

Ngã tư đầu đèn xanh, báo hiệu xuất hành tốt lành, hanh thông mọi sự. Xe bon veo véo, người tha hồ lá la la trong mũ bảo hiểm chả sợ bị ai bảo dở hơi. Đi một lúc thì dòng sông nghẹn lại, rồi lại thông. Nghẹn thông nghẹn thông nghẹn thông, giờ tầm nó cứ phải thế. May mình xuất phát trước nửa tiếng.

Nhà Nhâm ở Mai Hắc Đế, đường phố xinh xắn có hàng bàng mùa đổ lá rất đẹp. Hôm ấy có Lâm, Tâm, Khâm “gáo” và Trâm. Ông bố có vẻ hiền, chỉ chào bạn con bằng ánh mắt vui vẻ. Bà mẹ chốc chốc hành quân từ bếp ra hỏi han, thêm bánh trái hoa quả. “Cốm Vòng đầu nia đây, mời các cô cậu”. Một lát, Lâm biết bà đã tia ra mình là kẻ rắp ranh bắn sẻ. Phụ nữ hàng phố là thế, khéo léo mà lạt mềm buộc chặt lắm. Mẹ vậy thì con gái sao nhỉ…

Nhâm thích bún ốc, tất nhiên, như mọi cô truyền thống. Và lại hiện đại nữa: nghiện cà phê, lên mạng. Cả ngày ôm máy cơ quan, về nhà cơm nước xong lại mang máy xách tay ra quán có oai phai. Thế liệu có khó tích hợp với mẹ mình, vốn hơi quê quê… Lâm biết nhiều bà mẹ trẻ kiếm ra tiền, về nhà vồ vập con một lúc rồi quẳng cho người trông, tút ngay ra hàng nét. Nhâm sẽ thế chứ, dù đang lúc lương lậu chỉ đủ chi dụng?

Sau gáy Nhâm rối rít những lọn tóc loăn xoăn. Mềm như tơ, chắc thế. Nhưng mềm như tơ biến mất giữa còi rú, chửi thề với khí xăng. Cái kén đằng trước ngày một dầy dặn, chắc chắn, bổ sung thêm những ông xe máy láu lỉnh, ông ô tô bất chấp luồng đường. Giầu có, sang trọng mấy, Mẹc hay Cam ry, Ét hát mà đi kiểu ấy cũng là anh tiểu nông khôn vặt thôi. Không cảnh giác cách mạng và có tính chiến đấu cao, tinh thần bám trụ thì thằng Uây con Tám hai nó chèn vào đầu xe mình tắp lự. Thành quả kiên nhẫn là từng mươi phân một. Chèn, lách, giữa hai lần nhích lên tiến lên phải lia mắt ra xung quanh. Ngự trên Đai lần là thằng chọi con cằm có vết sẹo bôi xanh xanh, phía sau ba cặp đùi trắng lôm lốp, thật khó đánh mắt ra chỗ khác. Bốn đứa đều không đội mũ, tí tởn chuyện trò nhắn tin, tí tởn với tay ra sau kéo lại áo con, gãi gãi mảng vai trổ xăm. Lão già khắc khổ cạnh Lâm luôn miệng gầm gừ, bất chợt lại rồ ga tuýt còi. Không hiểu sao Lâm cứ phải nhìn mãi vào bắp chân đằng trước. Ngắn, nần nẫn, lằn trong lớp tất trong màu da như món chân giò rút xương quấn, có vết thâm thâm hình e líp. Úi giời ơi, quả bỏng bô này thì thơm hơn chả nướng Hàng Mành. Ai bảo Em ơi Hà Nội váy, hả mợ.

3.

Hôm nọ Nhâm bảo “Em lĩnh dăm triệu mỗi tháng chủ yếu để đến cơ quan thôi, còn làm thì chả mấy”, ra ý việc chỗ cô trì trệ lắm. Giờ kẹt cứng, Lâm lại thấy thêm điều mới. Ngày nào cũng dí dị, chen chúc, gục gặc thì kinh thật. Tháng hai hai ngày, năm cho là ngót ba trăm ngày sáng đi chiều về, đời thế thì ra khúc quân hành, ta thành người lính còn gì. Cứ thế cho đến lúc về hưu mới được ngưng chiến đấu, nhưng không có Gia đình vẻ vang.

Có lần Lâm phải nhăn mặt khi đọc câu thủ đô như cái tổ kiến. Ví von so sánh gì mà khinh bạc. Nhưng giờ thì không thể không liên hệ, dù kiến thức về loài bọ vỏ cứng ấy của anh không vượt qua những gì ông Tô Hoài đã kê trong “Dế mèn phiêu lưu ký”. Ba cái xe buýt kềnh càng choán hết đường đúng là bọn bọ giọt độc ác, đốt ai nấy phát sốt. Lũ bốn chỗ, từ Mẹc bóng lộn đến La đa vứt ngoài đường chả ai thèm lấy đều là kiến càng hàm khỏe vô địch. Còn đâu là kiến đen kiến gió kiến cỏ, bầy đàn đâu ra mà như kiến thế. Giá được chọn, Lâm xung phong làm kiến cánh, tha hồ bay lượn chả lo tắc tỵ. Nhưng kiến cánh lại có nỗi sợ, là mưa.

Ai mà ngờ được giọt nước rơi xuống, ban đầu lác đác, sau mau mau. Đàn kiến nháo lên, lũ bốn tên Đai lần hú hít, rồ ga như phát dại, con xăm vai bảo nó mà lụt như năm kìa nhỉ, cống rãnh tắc bố nó hết còn gì. Bố khắc khổ khoái chí mở cốp lấy áo mưa. Mợ bỏng bô lo lắng chịu trận. Lâm cũng chịu trận, ai bảo nghĩ dế mèn dế trũi này nọ. May, trời chỉ đùa nhả, đái xuống mươi phút.

Lại sang chuyện dế. Lâm thường ngờ người thành phố mình đem đổ túa những ích kỷ, khôn vặt, tối tăm ra ngoài đường, dành sạch sẽ để trong nhà. Xác chuột, rác rưởi đã đành, “phi vật thể” là câu chửi, tiếng còi, rú ga, giành đường lộn ẩu. Những đứa vừa đi vừa chơi dế, anh chỉ muốn tát cho một cái. Lại còn rù rù nhắn tin, làm như trên đời chỉ có việc của mình là hệ trọng, chả để ý đến an nguy ai. Thế mà lần này, có điện thoại, anh phải móc vội ra nghe. Không phải Nhâm. Khâm “gáo” gọi ra bia Cường “hói”. “Không tao không đi được”, và dừng hẳn xe gọi Nhâm. “Em vẫn đứng đấy chứ? Đường tắc lắm, chắc muộn ít phút. Hay em đứng sang bên kia đường, dãy cây trứng cá ấy đỡ nắng mà cũng ít bụi hơn”. Đóng máy lại thì nhớ ra không hỏi màu áo Nhâm, kẻo bên kia đường không nhận ra được. Thôi không cần gọi lại, qua đấy cẩn thận là được.

Ngã tư C. Đèn xanh đỏ túi bụi mấy lần không thông nổi. Làn này đã đèn đỏ mấy ông cố vượt díu xoắn các lão mau mắn rướn lên bên làn chưa xanh. Còi cảnh sát loạn xạ. Chà, điều khiển giao thông giờ này khéo giống công nhân thoát nước cời bèo với rau muống sông Tô Lịch hôm mưa lớn. Những tảng bèo nặng chịch, phải tách nhỏ ra, còng lưng đẩy mới đi. Nhưng trên đường thì “bèo” vô số, xuất hiện liên tục, vất hơn nhiều, quãng tưởng là vắng cũng có. Chỉ cần hai ông tắc xi đồng hương gặp nhau, ông xe ôm bắt khách bất chợt là ắc ỵ.

Bên cạnh bỗng hập lên. Thằng đầu trọc ngất nghểu gắp quả than tổ ong đỏ lừ ra để miệng cống, ngay chân mợ bỏng bô. Lần ra sau, nó chễm chệ đặt cái bếp xuống bờ hè, cẩn thận xếp những rẻo cao su đã cắt rất cẩn thận vào, rồi nhóm lửa, đặt than, kéo quạt tai chuột xòe xòe vào cửa bếp. Khói đen khét lẹt cuộn lên, hòa vào làn khói xe tưởng đã không thể quánh hơn.

Này, em ơi…

Mợ bỏng bô cất tiếng yếu ớt. “Anh bạn ơi, hun nhau quá thế!”. “Không thấy cô ấy đang chóng mặt lắm à?”, Lâm và mấy người nữa đế theo, tưởng đầu trọc không nghe thấy. Ai ngờ mẹ nó đang bán nước vọng ra: “Vỉa hè để đâu chả được. Ai bảo cứ chết giẫm ra đấy!”. Thấy nó cứ lừ lừ, Lâm đâm chột. Không phải sợ. Mà đánh nhau không phải lúc. Công an mãi đằng kia, xa quá, lại đang mải “cời bèo”. May thằng chọi con Đai lần quay xuống: “Mày làm đ. gì đấy? Không sợ phải bỏng người ta à? Vỉa hè của riêng nhà mày đấy à?”. Con mặc áo hai dây xăm vai cứng hơn: “Vứt mẹ nó bếp nhà mày đi. Đ. ý thức gì cả!”.

Dàn hợp xướng đang vút lên, nhà bán nước đang chùng xuống, thì đằng trước giãn ra được.

4.

“A lô. Em vẫn đứng đấy chứ? Chả nghe thấy gì cả. Hay là ồn quá chóng mặt quá thì lui vào công viên đằng sau đợi anh vậy. Chỗ ấy có ghế đấy. A lô a lô…”. Cứ thế mấy lần không nối được. Anh trở thành khối căm hờn. Những đứa đứng chờ sao không tắt máy. Thằng áo hoa biết thừa không tiến được mà cứ bấm còi rú ga. Đừng tưởng tự do xâm phạm riêng tư người khác mà được, tao đây karate đai nâu tuy bỏ hai năm rồi nhưng chả sợ đứa nào. Chỉ vì giờ không phải lúc động tay. Nhưng nhìn quanh thì đâu đâu cũng khối căm hờn. Bên trong khẩu trang đều ninja cả, chả biết mấy đẳng. Gương mặt ninja vút lên, to ra, làm mờ vết sẹo rất mảnh chân lông mày bên trái của Nhâm. Đã bao lần Lâm muốn mân mê chỗ ấy, bên cạnh vành tai trăng trắng, nhỏ như con sò.

Không gọi được thì nhắn tin. Rồ dừng nhích dừng lách dừng, chả thiếu gì thời giờ. Nhâm bảo vẫn đứng đấy sắp hóa đá rồi, lát sau thì đã lui xuống ghế đá vườn hoa, có lão già cứ nhìn em cười cười. Điên lắm. Được cái yên tâm Nhâm đang không có gương mặt căm hờn.

Mấy hôm trước Lâm đi Vĩnh Đạo, việc cơ quan. Từ hồi đường cái quan mở vòng ra chỗ khác, thị trấn đìu hiu hẳn, lúc nào cũng như anh ngái ngủ, ngủ suốt đêm rồi sáng ra chưa buồn dậy. Nghe Lâm thắc mắc giá nhà đất chắc sụt ghê lắm, ông chủ nhà trọ khề khà: “Như cái bà Bùi bên kia đường, năm ngoái chồng mất, ốm ung thư mấy năm mới đi, đám tang chờ mãi về vẫn còn thiếu một đứa, đâu như nó làm trợ lý trợ liếc gì cho ông giám đốc bên xăng dầu hay đồ điện tử gì ấy mãi tận Đồng Nai à không hình như ngoài Vũng Tàu cơ…” Giữa những thông tin vòng vèo là thông điếu, rít thử, nhồi thuốc và châm đóm, đóm tre ngâm hẳn hoi, quý hơn vàng mà châm hai lần chưa hút, đến lúc vào câu bà Bùi rao bán nhà thì người nghe đã nhãng sang chuyện khác. Ở Vĩnh Đạo ba ngày mà Lâm thuộc và chào trước được hết các cụ cao niên, đọc nhẵn đống báo cũ của nhà trọ, bắt quen mấy thầy giáo trường tiểu học nên ra đường được lũ trẻ chào ỏm tỏi. Chậm chạp, bị bỏ quên, đúng thế. Chả bù ở Hà Nội ngày trôi nhanh kinh khủng, tuần qua sáng qua làm gì không thể nhớ. May là việc xong sớm, thoát cái “u tỳ quốc”.

Nhưng giờ thì lại bật ra câu hỏi: “Thế nhanh để làm gì, để dồn cục xoắn vặn dấm dứt uất nghẹn căm hờn thế này à? Ai cũng muốn nhanh nên đành chậm cả”. Giá anh và Nhâm sống ở Vĩnh Đạo, hay hẹn nhau tại đấy, đâu ra rơi vào cái búi rí rị này. Mà sao ai cũng dồn ra Hà Nội, ai cũng đua lên đời xe, nhà đang ngon lành đập ra nâng tầm mới làm gì? Thành phố cả chục triệu mạng nhìn nhau đo nhau thấy thằng đi Mẹc sang hơn thằng Cam ry, cưỡi con Ét hát nhân phẩm bằng mấy đứa Uây tầu. Nghĩ là nghĩ thế thôi, chứ mình về Vĩnh Đạo sống thì tốn đóm lắm, và Nhâm lấy đâu ra cà phê với lên mạng… Nhưng mà sống thủ đô thế này thì ai cũng thành chiến binh cả, nhìn giống nhau chết, chả thấy cá thể đâu.

5.

Em con dung day kg? Chiu kho doi nhe. Kho qua anh dang tuc dien len day. Van tac cho ay… Ba lần nhắn cuối cùng đều không trả lời. Lâm thảng thốt nhìn sang làn đường ngược lại. Nhưng làm sao mò được em giữa muôn nghìn ninja.