Sinh ra là thế (Phần 1)
Tiểu thuyết của Nguyễn Ngọc Thuần

06/12/2010 00:00

Nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần được biết đến với những truyện dài được giải thưởng trong các cuộc thi văn học dành cho thanh thiếu nhi: Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ, Một thiên nằm mộng, Trên đồi cao chăn bầy thiên sứ... Cuốn Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ cũng đoạt giải thưởng Peter Pan của Câu lạc bộ Sách thiếu nhi Thụy Điển. ĐBND giới thiệu cuốn tiểu thuyết mới của anh sẽ ra mắt trong thời gian tới.

>> Sinh ra là thế (Phần cuối)

>> Sinh ra là thế (Phần 3)

>> Sinh ra là thế (Phần 2)

Sinh ra là thế (Phần 1)<BR><I>Tiểu thuyết của Nguyễn Ngọc Thuần</I> ảnh 1

1. Đang nằm trên giường bỗng nghe cái uỵch.

Vợ anh nói, ai chết vậy.

Anh cũng lười, không buồn hỏi. Sáng ra cô vợ vẫn nằm nghiêng, tư thế đêm qua.

Ai chết đâu.

Sao em nói là ai đã chết?

Bấy giờ, trong phòng đầy nắng, nàng đang đọc một cuốn kinh. Ngôn ngữ thật rối rắm, phiên âm nhưng không phiên nghĩa, đọc cứ nghe vô nghĩa lý.

Dạo này nàng thích vậy. Đọc đâu phải chỉ là việc đi tìm nghĩa, nàng phân bua, có vẻ đọc kinh là cách bận rộn mới của nàng.

Đêm qua em đã không đọc kinh, y như rằng ngủ chẳng ngon. Dạo này không hiểu sao em luôn có cảm giác bị theo dõi. Hôm qua có kẻ nào đó đã thả con thằn lằn vào ly nước của em.

Anh nghe thấy kỳ kỳ.

Đêm qua em đâu có nói ai chết.

Rõ ràng là em đã nói? Em còn lay anh dậy. Anh nghe một cái uỵch ngoài sân lúc em nói. Còn em thì lăn ra ngủ.
Anh biết nói sao nhỉ, anh cũng lười quá ngủ theo luôn.

2. Bấy giờ ở quán bia. Mười hai cái miệng nhai đậu phộng.

Anh chỉ có thể uống bia khan, nghe mọi người nói chuyện. Thì lúc đó, thằng ngồi bên cạnh nói. Chuyện của nó có điểm gì đó liên quan đến những vấn đề của anh.

Tôi vừa mới bước vào ngõ đã đụng phải cái xe cứu thương. Chạy nhanh bỏ xừ. Không biết sao, từ trong cái ngõ nhà anh chạy bổ ra. Mẹ kiếp, nó cứu ai đó trên xe, nhưng đồng thời lại giết tôi. Nó cán vào chân tôi.

Có hai cô gái ngồi trong quán nhậu không xa đó nhìn vu vơ trên miệng những chai bia cười phá lên. Một lúc sau nhìn ra ngoài đường qua cửa sổ, qua đầu những gã đàn ông. Nhưng tuyệt nhiên không nhìn những chai bia.
Trong góc phòng có gã mặt hiền ngồi đọc sách, đầu cúi thấp, chẳng nhìn ai. Lâu lâu ngửng đầu lên, hớp một ngụm bia rồi lại cúi xuống đọc tiếp. Cái kiếng cận của gã trông dày cộm. Có lẽ gã sắp mù rồi cũng nên. Đọc được một hồi thì đứng dậy, cũng như lúc đọc sách, đầu cúi thấp, cắm cúi đi vào toa lét (một lúc khá lâu), tay cầm theo cuốn sách rồi lại trở ra (chắc gã cũng cắm cúi đọc ở trong đó). Cuốn sách trên tay gã có cái bìa đỏ lè như máu. Không hiểu sao, anh có cái ước muốn lạ lùng là đến bàn của gã, nhấc cái bìa sách lên xem đó là cuốn gì mà gã đọc say mê thế.

Nhìn gã một hồi cũng chán, nhất là cái thế giới buồn thiu này có gì để ngắm lâu đâu, anh lại tiếp tục nhìn cô gái.
Cô gái nói, nóng quá. Tao có thể mở một cái cúc áo không?

Mở tại chỗ này à!

Ừ, mở ngay tại chỗ này. Nàng lấy ngón út làm một cử chỉ mơ hồ giữa hai bầu vú non.

Tao sợ những thằng nhậu đằng kia nó nhìn ngực tao. Mình trở thành tâm điểm của tụi nó. Nhiều khi nó không chủ ý nhìn, nhưng vì mình đưa tay lên ngực và thế là nó nhìn thấy.

Cô gái kia im lặng.

Mày có nghĩ tao nên cởi một nút áo không? Cũng có thể tụi nó không nhìn thấy, dù tụi nó vẫn nhìn về phía này. Nhiều khi người ta nhìn nhưng có thấy gì đâu. Giống như hồi nãy giờ mình nhìn lung tung nhưng có nhìn thấy chai bia đâu.

Cô gái mở một nút áo.

Cô gái thứ hai cười.

Thấy chưa, tụi nó không thấy. Cả khi tao mở nút áo thứ hai cũng chưa chắc thấy. Tụi nó đang uống bia, Tụi nó sẽ không bao giờ nhìn thấy gì ngoài bia và đậu phộng.

Nhưng biết đâu tụi nó nhìn hai cái núm vú của tụi mình như hai hạt đậu phộng thì sao?

Cô gái cười ngả ngớn. Cô thứ hai so vai lại nhìn về đám thanh niên dè chừng.

Chẳng ai thấy hết. Một cái nút bị hở cũng chẳng thể nào nhìn thấy vú được. Nhưng hai cái thì có thể đấy. Cái ngực áo mày rộng ra, sẽ khác ngay.

Cô gái đưa tay lên tháo chiếc nút áo thứ hai.

Thấy chưa, chẳng có ai thấy. Bọn chúng vẫn nhìn về phía mình nhưng chẳng ai thấy cái gì.

Nếu tao mở cái nút áo thứ ba thì sao? Tụi nó có thấy không.

Không có chuyện đó đâu. Tụi nó sẽ thấy mày ngay. Da mày trắng. Tụi nó sẽ thấy một đường kẻ dọc sáng lóa. Nhìn kỹ hơn, tụi nó sẽ à ra là cái núm vú của mày.

Chưa chắc. Cô gái mở cái nút áo thứ ba.

Vùng trắng nhơn nhởn lộ ra.

Ngồi im đi. Mày nghiêng người một chút là sẽ bật cái vú mày ra bây giờ. Vú mày to thế kia.

Vẽ chuyện. Làm gì có chuyện đó.

Cô gái nghiêng người khẽ lắc một cách diệu nghệ. Chiếc áo vẫn nguyên vẹn, ngực cô vẫn che kín.

Thấy chưa. Cô nói.

Chỉ là hên thôi.

Tao sẽ lắc một cái nữa cho mày xem.

Cô gái lắc một cái nữa.

Vẫn không sao.

Tao lắc hết một bài hát dài chiếc áo vẫn không sao nữa là.

Ờ giá như có chút nhạc thì hay quá.

Tao sẽ giúp mày phần nhạc.

Cô gái lấy ra chiếc điện thoại đời mới.

Có cả chức năng quay phim nữa đó con.

Cô nghiêng người chụp cô gái. Cười đi. Hé phần ngực ra xem.

Cô gái nghiêng người.

Click.

Tốt rồi. Mày thích nghe bài gì?

Có bài gì kích động không?

Cô gái lắc đầu, mày thừa biết cái gu nhạc của tao rồi còn gì. Làm gì có nhạc kích động ở đây. Thôi bài Ta còn biết làm gì nha! Ta còn biết làm gì, bây giờ ta còn biết làm gì?

Làm ơn qua bài đó đi.

Vậy thì bài gì mới được chứ? Chỉ chừng đó thôi được không. Chỉ chừng đó thôi, chỉ bấy nhiêu đó thôi, chút xíu đó thôi, vậy thôi…

Ừ, bài đó được đấy.

Cô gái bật nhạc. Giai điệu không vui không buồn. Nghe như có cái gì im im nặng nặng. Nghe như có mưa rơi trên mái tôn. Nghe không rõ lắm cả nhạc lẫn lời. Nghe xong, cô gái thấy như bị vắt kiệt.

Cô gái cúi xuống mơ hồ. Cô đưa phần ngực ra, chĩa về phía đám đàn ông ngồi nhậu.

Chỉ còn một chiếc nút áo cuối. Cô gái nói. Cô vặn mình. Nhạc không ưng ý cho lắm nên cô vặn cũng không khéo lắm. Có lúc như sai nhịp điệu. Nhưng nhạc chuông điện thoại cũng chỉ có vậy thôi.

Chỉ còn một chiếc nút áo cuối. Mày có nghĩ tao cần cởi nốt cho xong không? Đằng nào thì tao cũng đã cởi hết ba cái nút trên rồi.

Âm nhạc thì tao cũng đã nhảy. Bài hát của mày thì tao cũng đã nghe. Chiếc điện thoại của mày thì cũng đã im rồi. Nói chung ở cái quán bia này, từ đầu đến giờ tụi mình đã làm đủ thứ trò rồi.

Nhưng vẫn không có ai quay lại. Mày có muốn thử không. Chỉ cần mày cởi thêm một nút áo nữa thôi.

Cô gái cởi cái nút áo thứ tư. Thịt da cô trắng bóc.

Cô ngồi thẳng người, xoay ngực về phía những chàng trai uống bia. Có một lúc cô ưỡn bộ ngực lên rất cao. Nhưng chúng ta vẫn còn cái áo xu chiêng. Cùng lắm thì cũng chỉ giống như đi tắm biển bận áo xu chiêng đi trước mặt người khác. Cũng giống như mặt quần xi lip đi trước mặt người khác, trên bãi biển.

Cô gái cúi xuống tháo cái áo ngực. Nhanh chóng cô vứt nó xuống đất rồi lấy ngón chân cái di di lên. Thể như đó là cái bộ mặt xấu xí, xấu tởm mà bấy lâu nay úp lên vú cô, hôn hít, cọ xát. Sau cùng, cô đá cái xu chiêng văng ra xa, giữa lối đi.

Đừng. Điên quá. Cô gái liếc mắt nhìn cô gái.

Cái nhìn của mày đĩ điếm lắm đó. Không giống mày hồi sáng chút nào.

Bất ngờ có ai đó hét lên.

Đứa nào, đứa nào? Đứa nào quăng cái xu chiêng giữa đường vậy tụi bay. Phải con Diệu không vậy.

Cái xu chiêng đã được mang đi.

Cô gái nhích lại gần cô gái. Người cô cong lại như con số 7.

Ở nhà tao, bà dì tao cứ chết đi sống lại rồi lại chết tiếp khi có người tình mới. Xong cuộc nào là bả đi tân trang để đón người mới. Lúc thì giải phẫu thẩm mỹ, lúc thì tập thể thao để lấy lại vóc dáng, lúc thì ăn uống cho lên cân, cho tươi mát, con người bả hư hao dữ dội rồi. Mỗi cuộc tình hư một ít. Bây giờ thì hư hao nhiều rồi. Bả đã bỏ ý định sửa chữa. Bỏ đi đâu đó không ai tìm ra. Tao vừa gặp bả cách đây năm tháng, như cái xác. Bả xuống nhanh khủng khiếp. Tao chưa từng thấy cái gì hư nhanh như vậy.

Vậy bây giờ bả làm gì?

Như vầy nè.

Cô gái cởi phăng cái nút áo như thể muốn vứt cái áo đang mặc.

3. Thì vừa lúc đó một thằng, trong cái đám đàn ông ăn nhậu đằng kia bỗng lăn đùng ra sàn nhà. Sau đó thêm một thằng, lại thêm một thằng nữa. Những cái ghế ngã đồm độp. Âm thanh chát chúa như thể có cái gì đổ vỡ bên dưới mặt đất. Và kéo lê đi.

Mày có nghe tin gì chưa. Thằng mặt mụn nói.

Nghe là nghe cái gì. Thằng mặt rô thắc mắc.

Thì mấy cái vụ y tế đó. Bọn y tế lười xuống địa bàn kiểm tra. Mấy cái quán nhậu toàn bán thức ăn thiu. Thành phố đã có vài trăm ca ngộ độc rồi. Mà toàn là quán nhậu với khu công nghiệp. Hôm bữa, nguyên một đám cũng phải 1000 đứa, đang ngồi may may vá vá lăn đùng ra ngộ độc. Cấp cứu không kịp chết quá chừng luôn.

Nói đến đây thằng mặt mụn lăn đùng ra đất. Tao đau bụng quá. Chắc tao sắp tiêu rồi. Tao bị ngộ độc rồi. Rồi dặn thêm, nhớ gọi tên tao khi tao hôn mê.

Thằng mặt rô hoảng quá đứng phắt dậy nhưng rồi loạng choạng ngã nhào theo thằng mặt mụn. Tao cũng trúng thương rồi. Tụi mình tiêu rồi.

Thằng mặt vuông nói:

Mày nghe gì chưa, hàng loạt nhà thương đã cử những chiếc xe cứu thương nhanh nhất đến, cử những bác sĩ giỏi nhất đến, người ta huy động những thứ tốt nhất đến. Nhưng muộn cả. Ca ngộ độc đó, có lẽ là vấn nạn lớn nhất trong mười năm qua. Những con người hấp hối chuyển đến và những xác chết tuôn ra không đếm xuể.

Cấp cứu cấp cứu. Thằng mặt dẹp hét lên. Kêu xe cấp cứu giùm tao. Thằng ngồi bên cạnh thều thào nói rồi cả bàn ngã xuống cái độp. Chỉ còn rất ít thằng gượng gạo ngồi lại trên bàn có thể nhậu tiếp.

Như thằng mặt vuông chẳng hạn.

Sau cái vụ đó, bộ có cử xuống một nhóm thanh tra kiểm tra kiểm nghiệm con mẹ gì đó. Thằng mặt vuông nói tiếp. Họ đi xuống bằng những chiếc xe bịt bùng, miệng bịt khẩu trang. Họ nói chuyện với nhau trong vô trùng. Chiếc xe được xịt một loại thuốc ngừa cực mạnh. Chúng ta đang ở đâu nhỉ, đúng rồi, trong vùng dịch. Một thằng nói như thế. Vi trùng đang bao quanh đây. Chúng ta ăn vào thải ra một lần một tỉ con vi trùng.

Hôm trước tôi có nhìn thấy con vi trùng rồi, do là thằng bạn thân làm ở phòng xét nghiệm đưa cho xem. Trời, đừng tưởng vi trùng xấu xí mà lầm, thậm chí nó có những sắc màu huy hoàng không thể tưởng tượng được. Có điều tụi nó buồn hiu à. Mạnh đứa nào đứa đó đứng. Hình như bọn vi trùng không trò chuyện với nhau. Thế giới của chúng buồn tẻ ghê người. Mỗi con nằm đứng một nơi. Con ở ruột non chẳng bao giờ ghé qua chỗ con ở ruột già, chứ đừng nói là tới chỗ con tim, con phổi, con mật. Người ta phải dùng que khều chúng lại một đống cho dễ nghiên cứu, nhưng rồi chỉ một chút thôi là chúng lại tản ra. Bản năng của chúng là vậy. Cũng là tâm trạng của chúng. Nhân đợt ngộ độc người ta ráo riết nghiên cứu. Chứ trước đó bỏ mặc chúng. Khi tôi đến là lúc chúng u buồn ăn một miếng thịt heo.

Nói đến đây thằng mặt vuông lăn đùng ra đất. Đến giờ tôi đi rồi. Hắn nói. Vĩnh biệt.

Trong góc nhà cô gái bực mình. Cô hét lên aaaaaaa sau khi gây chút vang vọng nào đó trong cái bối cảnh buổi tối buồn tẻ này này nhưng không mấy thành công. Cô đứng phắt dậy, chạy vòng vòng trong quán. Cô chạy quanh những dãy bàn đầy nghẹt xác những thằng ăn nhậu, cô trèo lên bàn, đá vào tô mắm chưng, cô chạy ra toa lét rồi từ toa lét cô chạy ngược trở lại.

Lại thêm một số thằng trong quán ngã xuống. Chúng ta đã ngộ độc rồi. Chúng ta đã bị hạ độc. Một thằng nói. Thức ăn chết tiệt. Nhớ kêu tôi khi thấy tôi hôn mê.

(Nó bắt chước thằng hồi nãy đó mà).

Ai kêu cấp cứu đi chứ. Một ai đó đề nghị.

Nhưng chẳng thấy ai nhúc nhích. Ai cũng trông có vẻ mệt mỏi chuyện của mình. Mặt ai cũng nhàu nhàu đăm đăm. Nhàu nhàu đau khổ. Gã chủ quán, rất lâu sau đó, không biết từ đâu đi ra lấy cái chổi quét xoèn xoẹt. Rồi nhờ những thằng còn tỉnh táo phụ gom những thằng ngộ độc lại một chỗ.

Nhấc thằng này lên giùm tôi đi chứ. Nó nằm dưới đất kiểu này tiêu đó. Kiểu này thì chết quán của tao. Tụi vệ sinh phòng dịch nó mà xuống thì mất phải chục chai chứ chẳng chơi. Chưa kể lạng quạng cấm hoạt động nữa là khác.

Nói xong bỏ đi vào, rồi lại đi ra với cái giẻ lau nhà, xô nước lạnh. Gã lau sàn nhà. Như thể ngộ độc bắt nguồn từ đó. Gã lau lên lau xuống, kỹ lưỡng.