Chúa ở đâu? (Phần cuối)
Truyện ngắn của Phan Việt

Tôi tiếp tục xem tranh và đọc những dòng chú thích nhỏ li ti về các quán ăn ở Hà Nội. Tôi nghe loáng thoáng thằng bé nói gì đó về “living in the ghetto” và “doing ghetto stuff”(4). Hẳn là nó đã nói gì đó sai vì những người ngồi quanh nhao nhao hỏi nó về “ghetto”:
- Em có thể giải thích cho anh “ghetto” là gì không? Em bảo em “doing ghetto stuff” là thế nào?
- Nó nghĩa là làm những việc ngu ngốc - thằng bé trả lời.
- Thế thì “ghetto” có nghĩa là “ngu ngốc”?
- Đại loại thế.
- Thế thì em bảo em “living in the ghetto” tức là em “sống trong sự ngu ngốc”?
- Ừm…
- Sống trong ngu ngốc thì như thế nào nhỉ? - người sinh viên hỏi - Cảm giác ấy như thế nào?
- Em nói sống trong ngu ngốc là có ý gì? - người ngồi cạnh chồng sách luyện thi môi giới nhà đất xen vào - Thế những người không sống ở ghetto thì họ sống ở đâu?
Thằng bé nghĩ một lúc. Nó lại cắn môi. Tất cả những người xung quanh đều hau háu nhìn nó chờ đợi. Cuối cùng, thằng bé thở mạnh và nói rất nhanh:
- Thì… sống ở sân bay… - rồi nó thêm - em đoán thế.
Ôi, họ cười. Tám người tất cả. Bọn họ cười. Người thì vùi mặt vào hai lòng bàn tay, người rung lên từng đợt mặc dù không phát ra tiếng. Người thì chỉ tủm tỉm, vừa lắc đầu vừa nhìn vào mặt thằng bé với vẻ nửa ngưỡng mộ, nửa kinh ngạc. Người sinh viên chặn một tay vào bụng, còn tay kia làm thành nắm đấm gí vào miệng để khỏi phát ra tiếng trong lúc mắt anh ta ngấn nước vì cố nhịn cười. Hầu hết những người còn lại phá ra cười rất to - họ cười to đến nỗi tất cả những người có mặt trong hiệu sách đều quay ra nhìn. Anh chàng bán đĩa CD thậm chí ngã khỏi ghế; những cái đĩa và gói kẹo gôm tung tóe trên sàn nhà.
Thằng bé hoang mang. Mặt nó chuyển từ đỏ sang tái, rồi lại chuyển trở lại đỏ. Hai tay nó bám chặt vào thành ghế.
- Nào nào, thôi nào – người sinh viên nói với những người xung quanh – Các anh thật là quá quắt. Các anh làm thằng bé giận rồi.
Những người còn lại lập tức cố nín cười nhưng họ vẫn còn tủm tỉm. Họ lại nhìn hau háu vào mặt thằng bé.
- Nghe anh nói này - người sinh viên nói với thằng bé - Họ không cười nhạo em đâu. Họ cười vì điều em vừa nói rất là hài hước. Em rất có khiếu hài hước, em có biết không? Rất hài hước đấy.
Thằng bé không trả lời. Mặt nó đăm đăm.
- Thôi nào - họ tranh nhau nói - Bọn anh rất quý em.
- Bọn anh thực sự thích em đấy.
- Em rất thông minh, thế nên bọn anh mới muốn hỏi chuyện em.
- Em còn rất hài hước nữa… thực sự hài hước…
- Đừng giận nữa. Bọn anh nói thật đấy.
Thằng bé vẫn không trả lời. Nó liếc nhìn từng người một. Ai cũng mỉm cười và gật gật đầu khi nó nhìn. Thằng bé có vẻ nguôi nguôi. Người sinh viên lại hắng giọng:
- Được rồi, bây giờ nghiêm túc này. Nếu như có Chúa, nếu thực sự có Chúa, như em vừa nói với bọn anh, thì Chúa ở đâu?
- Khắp nơi!
- Khắp nơi? Tức là Chúa có trong phòng này?
- Dĩ nhiên.
- Chúa có trên ghế này không? - người sinh viên chỉ vào cái ghế bành mà thằng bé đang ngồi.
- Có.
- Chúa ở trong ghế này? Chính cái ghế này?
- Dĩ nhiên… Chắc thế…
- Sao lại chắc thế? Em bảo Chúa ở khắp nơi cơ mà.
- Thì Chúa ở khắp nơi.
- Nhưng em đang ngồi trong ghế này. Thế thì Chúa ở đâu? Hay em là Chúa? Em có phải là Chúa không?
- Không. Em không phải là Chúa. Nhưng Chúa ở trong em.
- À… ra thế… Chúa ở troooong em. Thế thì em có một phần Chúa?
- Em có linh thể của Chúa ở trong người.
- Chính xác là chỗ nào? Chỉ cho anh xem nào?
- Nhưng mà linh thể là cái gì đã? - người bán đĩa CD lại chen vào – có linh thể là như thế nào?
- Nhưng mà em có sống ở sân bay đâu - người luyện thi môi giới nhà đất nói.
Anh ta đã nói bằng giọng tỉnh bơ; nhưng rồi anh ta không nhịn được mà “hứ” một tiếng, rồi phá ra cười. Những người khác lập tức mím môi để ngăn tiếng cười hoặc quay mặt đi.
Thằng bé im lặng nhìn lần lượt từng người. Mặt nó cứ đỏ dần đỏ dần lên; từ hai má lan sang hai tai. Đột nhiên, nó hét lên:
- Chúa ở đây. Chúa ở khắp nơi. Chúa ở trong tôi. Tại sao các người không chịu hiểu? Tại sao các người không nhìn thấy? Các người toàn là đồ ngốc. Toàn một lũ ngốc. Tại sao các người không chịu mở mắt ra mà nhìn?
Những người ngồi quanh lập tức trở nên hào hứng khác thường. Họ tranh nhau nói; không ai còn nghe thấy tiếng ai. Người thì trấn an thằng bé. Người thì khuyến khích cổ vũ nó. Người thì vẫn chỉ tủm tỉm cười. Họ nói chuyện với nhau, người gật gù, người lắc đầu. Rồi người sinh viên cao giọng át tiếng ồn:
- Thôi nào, thôi nào, nếu em là Chúa, hoặc Chúa ở trong em như em vừa nói, thì nếu như em nhảy qua cửa, em sẽ không bị gãy chân, đúng không?
Trong lúc những người lớn còn xôn xao về lời đề nghị này, thằng bé đã bật dậy khỏi ghế, chạy đến bên cửa ra ban công và trèo lên. Không ai ngờ thằng bé có thể cử động nhanh như vậy so với thân người to béo của nó. Chỉ vài giây, nó đã ngồi trên bệ ban công, hai tay dang ra. Trong một khoảnh khắc, tất cả những người trong quán đều bất động. Họ chỉ nhìn chằm chằm vào thằng bé. Họ biết.
Thằng bé quay đầu nhìn. Khuôn mặt nó không hề giận dữ, chỉ có hai môi mím chặt. Không thể nhìn rõ ánh mắt nó dưới mí mắt hụp xuống nhưng tất cả những người ngồi đó đều biết thằng bé đang nhìn. Nó nhìn lần lượt từng người. Tám người. Không một ai cử động. Rồi, thằng bé khẽ nâng người lên.
Lúc đó, tôi ngồi ngay cạnh cửa ra ban công. Tôi không nghĩ gì cả. Tôi chỉ bật dậy và lao ra. Tôi vung hai tay ôm lấy chân thằng bé. Nó vẫn ở trên bệ ban công trong tư thế ngồi xổm. Nó giật mình khi thấy tôi ôm lấy chân nó. Nó giật mình hét lên một tiếng, rồi vung tay bám chặt vào lan can. Khi nó nhận ra chuyện gì đang diễn ra, nó bắt đầu lấy hai tay đẩy vai tôi ngược trở lại. Nó cố đẩy tôi ra. Nó dùng hai nắm đấm để đấm vào tay, vào vai, vào đầu tôi; rồi lấy tay cố gỡ hai bàn tay tôi. Nó thở hổn hển trong lúc đấm và đẩy tôi ngược trở lại. Bàn tay nó nhiều thịt; nó đẩy vụng về như một đô vật Sumô trên màn hình vô tuyến quay chậm. Hơi thở của nó phà vào mặt tôi càng lúc càng mạnh – hơi thở đầy mùi sữa và dâu tây. Nó đấm nhanh hơn. Nó đấm tôi thật sự - bằng những nắm đấm mạnh nhưng mềm vì đầy thịt. Và nó bắt đầu rủa tôi. Nó vừa rủa vừa xin tôi thả hai chân nó ra. Sau đó nó chửi tôi. Nó chửi ngày càng to và điên cuồng, giọng thất thanh hổn hển. Nhưng tôi nhất định không thả. Tôi vẫn ôm chặt hai chân nó.
Đằng sau tôi, những người đàn ông vừa nhìn hai chúng tôi vừa cười lăn lộn. Lần này, họ cười còn to hơn lần trước. Họ không còn phải cố nhịn nữa. Họ vỗ hai tay vào nhau; họ đập chân xuống sàn; họ gục mặt xuống thành ghế; họ gõ tay xuống mặt bàn và ôm bụng. Họ đập cả những cuốn tạp chí vào nhau; rồi tựa vào vai nhau và lồm cồm bò trên sàn vì cười. Họ vừa cười ngặt nghẽo vừa cố nói qua tiếng cười:
- Ôi Chúa! Ôi đức mẹ Maria!
- Ôi đức Giêsu Kitô lòng lành!
- Trời đất quỷ thần ơi!
- Lạy Chúa cứu thế, nhìn xem kìa!
- Ôi Chúa, hãy nhìn David và Goliath của chúng ta kìa(5)!
“Ôi Chúa!” - họ liên tục ôm bụng cười. Tôi không quan tâm. Tôi chỉ ôm chặt lấy hai chân thằng bé… Tôi cứ ôm chặt hai chân thằng bé…
______________
4. “Sống trong ghetto” và “Làm những việc ghetto”: Ghetto là từ lóng dùng để chỉ những khu nhà ổ chuột cho người da đen trong các thành phố lớn. Một thời gian dài trong thế kỷ XX, người da đen Mỹ thường sống tập trung trong các khu nhất định ở các thành phố lớn; ở đây, dân phần lớn nghèo, người lớn thất nghiệp nhiều, trẻ con thất học, nhiều tệ nạn xã hội. Khi dùng như một tính từ, ghetto là từ lóng để ám chỉ những hành vi mà người da đen hay làm trong các khu ổ chuột như trộm cắp, nghiện hút, lêu lổng.
5. Tích nổi tiếng trong Kinh Thánh: David nhỏ bé chiến đấu với người khổng lồ Goliath.