Giấc mơ (Phần cuối)
Truyện ngắn của Nguyễn Thịnh

08/04/2014 08:28

>> Giấc mơ (Phần 1)

Anh Hùng hiện giờ ra sao, anh biết không?

Hoa hỏi lại câu của ngày hôm trước. Tôi im lặng, lòng thoáng bực bội.

- Em hỏi anh vậy thôi, chứ em biết anh Hùng giờ sao rồi. Nghe nói anh Hùng giàu lắm, phải không anh? Gần mười năm không gặp anh Hùng, nhưng em vẫn biết tin tức của anh Hùng. Bạn em nói cho em biết. Nghe nói nhà vợ anh Hùng giàu lắm nên cho anh mượn vốn làm ăn.

Nghe Hoa nói xong, tôi im lặng. Sự thật về Hùng, tôi biết cũng không nhiều hơn nàng. Sự thành đạt của Hùng, nhắc lại vào lúc này chỉ làm Hoa khổ tâm thêm.

- Em biết hết rồi, còn hỏi anh làm gì? Mà cả cuộc đời em, em chỉ quan tâm đến mỗi Hùng sao? Gần mười năm gặp lại, em không có câu hỏi nào dành cho anh à?

Hoa cười.

- Vậy chứ từ xưa đến giờ không có ai quan tâm tới anh sao?

 Minh họa của Thúy Hằng
Minh họa của Thúy Hằng

Câu hỏi của Hoa làm tôi nhớ tới Lan. Lan làm ở phòng kế toán cho tờ báo Kinh doanh, nơi tôi làm việc khi mới ra trường. Lan không đẹp, da hơi nâu, nhìn có duyên. Cặp mắt nàng long lanh khi nhìn người khác khiến người ta dễ xao lòng. Làm chung một chỗ, ra vào gặp nhau hàng ngày, nhiều lần tôi bắt gặp ánh mắt Lan nhìn tôi. Và tôi đã xao lòng. Nàng cũng có vẻ đáp ứng tình cảm của tôi. Nhưng mỗi lần gặp nhau ở cơ quan, chúng tôi gần như không nói chuyện. Tôi vốn nhát và ngại bộc lộ tình cảm. Rồi một lần, nàng hẹn tôi chín giờ tối đến nhà nàng chơi. Tôi đến sớm hơn hai mươi phút. Bấm chuông nhà trọ, một cô gái ra mở cửa. Tôi hỏi Lan có nhà không. Cô nói nàng chưa về và mời tôi vào ngồi chờ. Không muốn làm phiền, tôi nói mình có việc phải đi, sẽ quay lại sau. Khi tôi vừa quay xe ra thì gặp nàng đi về, ngồi sau một người đàn ông lạ mặt. Nàng ôm eo người đó, cười nói hớn hở. Đêm đó tôi say. Lan khiến tôi không còn cảm hứng yêu và không còn tin vào phụ nữ nữa. Cũng như Hoa, Lan làm tôi thất vọng và cay đắng vì thấy mình chỉ là kẻ làm phông nền cho người khác diễn trò.

Giờ gặp lại Hoa, tôi không còn cảm giác oán giận, hờn dỗi. Hoa là người thua cuộc trong tình yêu, điều đó khiến tôi đồng cảm, thương nàng hơn. Tôi muốn để lại trong lòng nàng một chút gì ấm áp của sự chia sẻ, đồng cảm đó, muốn ở bên nàng lâu hơn.

- Cũng gần tối rồi, em đi ăn tối với anh luôn nhé?

***

Ăn tối xong, không biết làm gì hơn, tôi chở nàng chạy lòng vòng trong thị xã. Chạy hết một vòng, lại vào quán cà phê buổi sáng đã ngồi. Cũng lại góc quán cạnh bờ sông. Những ánh đèn màu mờ ảo hắt xuống sông lóng lánh sắc màu, phản chiếu lên chúng tôi. Rồi trăng lên, khuất sau đám mây màu bạc. Ánh trăng rải ánh sáng bàng bạc lên mọi vật nhìn như được nhuộm bởi nhũ bạc. Đôi mắt nàng trở nên lung linh. Gió thổi bay những sợi tóc nàng lất phất.

Nàng im lặng. Rồi hỏi:

- Vợ anh Hùng đẹp không anh? Chắc là đẹp hơn em rồi.

Tôi nhìn sâu vào mắt Hoa.

- Cô ấy không đẹp hơn em đâu. Giàu thì có lẽ có. Ít người đẹp hơn em lắm, tin anh đi.

Khuôn mặt Hoa thoáng ửng đỏ, bối rối. Nàng cười nhẹ, nói: “Anh an ủi em rồi! Em giờ đâu còn trẻ trung gì nữa mà đẹp. Mà đẹp để làm gì, đẹp cho ai, có ích gì đâu anh. Có ai cần em đâu?” Nàng ngoảnh mặt nhìn ra bờ sông câm lặng. Mắt nàng như ươn ướt và bàn tay run run để yên lặng trên bàn. Tôi nhẹ nhàng cầm tay nàng, bàn tay nàng lạnh. Tưởng chừng như máu đã chảy ra hết khỏi bàn tay. Nàng để yên trong tay tôi một lúc.

Tôi cất tiếng:

- Hoa, nếu anh nói vẫn có một người cần em thì sao?

Nàng từ từ quay đầu lại, nhìn tôi đăm đăm ra ý dò hỏi. Tôi nhìn sâu vào mắt nàng, nói chậm rãi, giọng đứt quãng:

- Nếu em biết ngày xưa anh đã từng…

Hoa vội vã chen ngang:

- Em biết anh muốn nói điều gì, không có ích gì đâu anh. Em không còn là Hoa của ngày xưa nữa…

Tôi cuống quýt:

- Em không còn là ngày xưa, nhưng chúng ta vẫn đang sống. Những tình cảm của anh với em ngày xưa vẫn đang sống. Tại sao chúng ta…

Nàng chỉ cười, một nụ cười buồn nhất mà tôi từng thấy.

- Thôi, mình về đi anh.

Nàng lặng lẽ đứng lên, bước đi. Như một cái máy bị nàng điều khiển, tôi vội đi theo. Và từ phút đó, nàng im lặng, như hóa đá sau lưng, mặc tôi chạy xe. Tôi hỏi nàng muốn đi đâu nữa không, hay về nhà. Nàng nói muốn về nhà nghỉ. Tới đầu hẻm phòng trọ, Hoa bảo tôi dừng xe, để nàng tự vào nhà. Tôi đứng lại. Nàng bước xuống xe đi vào hẻm. Ánh trăng soi rõ thân hình nàng mỏng manh trong gió lạnh. Bước chân lảo đảo, tóc rối bời, nàng đi trong như người mộng du. Không kìm được, tôi chạy theo nàng, nói gấp gáp.

- Để anh đưa em vào nhà. Em đi một mình anh sợ không an toàn.

- Không sao đâu anh, em quen rồi. Bao đêm khuya em về một mình có sao đâu.

Căn phòng nàng trọ thật sơ sài trống trải vì ít đồ đạc. Một chiếc giường nhỏ, một cái gác gỗ trống trơ đầy bụi bặm. Nàng ở có một mình. Căn phòng lạnh lẽo và bốc mùi hoang lạnh. Tôi nói với Hoa mình cần uống chút gì đó cho ấm áp ăn mừng vì biết chỗ ở của em. Một chai rượu vodka 60 độ, ít đồ khô tôi mua về, Hoa bày hết cả lên chiếc bàn con. Nàng nhấm nháp ít mồi nhậu và nhìn tôi uống. Nài ép mãi nàng mới cầm ly nhấp môi để tôi đỡ buồn. Gió lạnh, đêm khuya tràn về trong một căn phòng vắng, gặp lại Hoa sau gần mười năm… tất cả khiến tôi nôn nao. Tối đó tôi không về khách sạn.

Hai tuần sau, Hoa kể tôi nghe về những tháng ngày cô sống chung với Hùng sau khi rời phòng trọ nhà anh Hải. Thời gian đầu, tình yêu còn mặn nồng, tiền bạc vẫn còn, công việc vẫn đều đều, họ sống rất vui vẻ. Rồi công ty nơi Hoa làm không có hợp đồng mới, cô bị thất nghiệp. Hùng cũng không có việc làm vì cơ sở làm ăn bị ế. Cả hai sống với những đồng tiền Hoa dành dụm được. Rồi số tiền nhỏ nhoi đó cũng cạn dần. Họ rơi vào cảnh túng bấn, nợ nần. Hùng lao vào đánh đề, mong gỡ gạc. Càng đánh càng thua, Hùng phải vay tiền nóng của chủ đề để có tiền sống. Khi số tiền Hùng vay lên tới con số gần chục triệu, không có tiền trả nợ, chủ nợ thuê giang hồ tới đòi, Hùng trốn biệt. Một tuần sau, chúng tìm ra Hùng đang ở nhờ bạn dưới quận Thủ Đức. Chúng đánh và hăm dọa sẽ giết nếu Hùng dám trốn. Thương Hùng, và cũng không còn con đường nào khác, Hoa nhận lời đi bán cà phê cho chủ quán. Lúc đầu Hoa chỉ bưng bê pha cà phê cho khách, ngồi tiếp chuyện với khách ở bàn ngoài. Tháng sau, Hoa được bà chủ gợi ý bán cà phê ôm trong phòng máy lạnh. Lúc đầu Hoa từ chối, rồi bà chủ dỗ ngon ngọt Hoa làm vậy sẽ có nhiều tiền hơn, giúp Hùng trả nợ. Nghĩ tới món nợ gần chục triệu đồng của Hùng với đám giang hồ, Hoa rùng minh, chấp nhận. Nhiều đêm liền thấy Hoa làm về khuya, người mệt mỏi, Hùng gặng hỏi, Hoa đều im lặng. Hùng sinh nghi, tới quán Hoa làm theo dõi. Một tối, Hùng ngồi chọn một bàn khuất ở phía ngoài, kêu cà phê và chờ. Tám giờ rưỡi tối, vẫn không thấy Hoa đâu. Chín giờ, chín giờ rưỡi bóng Hoa vẫn bặt tăm. Hùng đâm lo, tính bỏ về, thì cánh cửa phòng phía trong xịch mở, Hoa hiện ra, ngả ngớn bên một ông trung niên, mặt và bụng chảy sệ. Hùng nhào tới, tát vào mặt Hoa. Cô ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc. Mấy cô phục vụ kêu ré lên làm cả quán nhốn nháo. Ông già đi cùng Hoa hoảng hốt, lắp bắp: “Chuyện gì thế?” Bà chủ le te chạy đến, nhìn ra Hùng, bà hiểu ngay sự việc. Hùng bỏ đi. Sau đó họ chia tay. Sau khi cãi vã với Hoa một hồi dài, Hùng nói thà chết đói chứ không chấp nhận Hoa làm gái. Hoa khóc, nói cô làm vậy vì Hùng, mong giúp Hùng có tiền trả nợ. Hùng hét lên thà chết không chịu nhận món tiền dơ bẩn đó. Hoa ngẹn đắng lòng mà không thể nói lời nào nữa vì sự thật là vậy, dù động cơ, mục đích cô làm vì Hùng. Rồi Hùng bỏ đi, biệt từ đó. Không còn chỗ bấu víu, Hoa đành nhắm mắt đưa chân xin qua quán cà phê ôm khác để làm, trôi dạt mãi thế nào lại vào quán mát xa Thiên Thai này.

Nằm bên nàng, nghe giọng nói đều đều, nhè nhẹ, thỉnh thoảng như nghẹn lại của Hoa, lòng tôi bứt rứt, nôn nao. Tôi hỏi nàng: “Có khi nào em hối tiếc đã yêu Hùng hay oán giận Hùng không?” Hoa khẽ đáp trong tiếng thở dài: “Không, em không hối hận vì đã yêu anh Hùng, em chỉ tiếc mình non nớt làm chuyện dại dột và hy sinh không đúng”.

Nghe nàng nói, tôi tự hỏi mình có nên ghen tỵ với Hùng vì sự thú nhận này của Hoa không? Biết là sẽ làm nàng phiền muộn và có thể bị tổn thương, nhưng tôi vẫn hỏi nàng: “Anh muốn biết sau chuyện với Hùng, em không quen, yêu ai nữa sao?”. “Không anh à, dù sau đó có nhiều người đàn ông đến với em. Họ đều giàu có, nhưng em không thể yêu họ. Em không tin họ yêu em. Trái tim em đã chết rồi, yêu làm sao được nữa anh?”. “Vậy sao em lại… chấp nhận anh?”. “Em cũng không biết sao nữa. Có lẽ do anh và em quen nhau từ lâu, quen trước khi em quen và yêu anh Hùng. Với anh, em không bao giờ đề phòng…”

Khi tôi nói đưa Hoa về lại Sài Gòn, nàng nói chưa kịp chuẩn bị và phải xin nghỉ trước nửa tháng với chủ quán. Nàng còn nợ tiền của họ nên không thể ra đi ngay. Tôi hỏi nàng nợ bao nhiêu, nàng lắc đầu nói: “Em tự lo được, em không muốn mắc nợ anh. Anh vô Sài Gòn trước, em thu xếp báo anh ra đón em, hoặc em sẽ tự vô”. Không thuyết phục nàng được, tôi đành vào lại Sài Gòn mà lòng bất an. Một tuần, rồi hai tuần trôi qua mà tôi không nhận được điện thoại của Hoa. Gọi điện thì máy báo không liên lạc được. Qua tuần thứ ba, nóng ruột với cảm giác lo âu, tôi bắt xe ra tìm chỗ Hoa trọ. Tới nơi vào giữa trưa, cửa phòng đóng im ỉm bằng một chiếc khóa lạ. Tôi chột dạ, hoang mang, có lẽ nào Hoa đã ra đi, hay có chuyện gì xảy ra với nàng? Lóng ngóng đứng một hồi, tôi chợt thấy một người đàn bà ở phòng bên cạnh ló đầu ra. Chị cất tiếng: “Chú Đạt phải không? Chú tìm cô Hoa hả? Cổ không ở đây nữa, cổ nhờ tôi chuyển cho chú lá thơ”. Chị quay vào lục tìm, giây sau đưa ra một phong thư. Bì thư nhăn nhòe vì mấy vết nước tròn nhỏ rơi vào lâu ngày đã khô lại, ố vàng. Tôi bóc thư, những dòng chữ nhòe nhoẹt và run rẩy trong tay tôi. Có lẽ khi viết nó nàng đã khóc nhiều.

“Anh Đạt!

Em xin lỗi đã không gọi lại cho anh và chờ anh ra đón em như em đã hứa. Em phải ra đi và cầu mong anh được sống hạnh phúc. Anh hãy cưới vợ đi, tìm một cô gái hiền yêu anh thật lòng và cưới cô ấy, đừng chờ em nữa.

Em biết từ lâu là anh yêu em, từ hồi anh và em mới gặp nhau ấy, khi anh Hùng còn chưa đến ở cùng phòng trọ. Nhiều lần, bắt gặp anh nhìn em tha thiết, em đã hiểu anh yêu em và em xao xuyến. Trong lòng, em đã thầm yêu anh. Em đã chờ đợi thật lâu lời thổ lộ, tỏ tình anh dành cho em mà không bao giờ được nghe.

Nhiều lần, em băn khoăn tự hỏi: “Hay mình lầm, mình tưởng tượng ra vậy chứ anh Đạt không yêu mình? Nếu yêu mình sao anh ấy không bày tỏ tình yêu của anh ấy với mình? Dù sao anh Đạt cũng là sinh viên. Sau này ra trường, thiếu gì cô gái xinh đẹp yêu anh. Còn mình chỉ là cô gái quê ít học, làm sao xứng với anh ấy? Giả sử anh Đạt yêu mình thì bố mẹ anh ấy sẽ không đồng ý. Nhưng ánh mắt anh ấy nhìn mình sao lạ thế, hiền thế?” Tâm trí em cứ dằn vặt với những suy nghĩ mâu thuẫn đó.

Thế rồi anh Hùng đến ở cùng anh. Rồi em chấp nhận lời tỏ tình của anh Hùng vì không dám tin, không dám chờ đợi tình yêu của anh nữa, dù lòng em đôi lúc vẫn nghĩ về anh. Rồi chuyện xảy ra như anh biết và em kể cho anh nghe. Giờ thì em lại làm cái việc này nữa, làm sao em dám yêu, chấp nhận tình yêu của anh?

Em biết anh vẫn còn yêu em, nhưng khi em và anh cưới nhau, sống chung, mọi chuyện sẽ không đơn giản. Anh bây giờ đang hào hứng, anh dễ dàng tha thứ và bỏ qua cho em về lỗi lầm của quá khứ. Nhưng khi cơn hào hứng qua đi, anh sẽ ân hận, sẽ dằn vặt đau khổ vì đã cưới một người vợ như em. Nên thà em ra đi, dù em đau khổ, để anh thanh thản sau này, khỏi vướng bận về em nữa. Mọi chuyện đã an bài, đã quá trễ anh Đạt ơi. Giá như ngày đó anh nói anh yêu em, giá như em được anh yêu.

Em ra đi, để nhớ mãi về anh, về tình yêu của anh dành cho em, về bài thơ anh tặng em khi chia tay. Anh nói anh viết bài thơ sau đêm mình uống cà phê ở cái quán ven sông ấy. Bài thơ đẹp nhưng buồn quá anh à. Có lẽ nó mãi mãi là giấc mộng của hai chúng ta, vì tên bài thơ là “Mộng về bến sông”? Thôi thì cuộc đời em coi như chỉ có ao ước và sống với giấc mơ mà thôi, giấc mơ được yêu và có cùng anh những đứa con. Suốt cuộc đời này em sẽ ghi vào tâm khảm bài thơ của anh. Em đã thuộc làu bài thơ đó.       

Em cầu chúc anh hạnh phúc.

Vĩnh biệt người em yêu dấu!”

Đọc xong bức thư, lòng tôi hụt hẫng, chao chiêng. Bốn bề như mông lung, vô định, hoang vắng vô cùng.

    Nổi bật
        Mới nhất
        Giấc mơ (Phần cuối)<br><i>Truyện ngắn của Nguyễn Thịnh</i>
        • Mặc định
        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO