Siêu sinh (Phần 1)
Truyện ngắn của Phạm Thuận Thành

13/04/2011 07:35

>> Siêu sinh (Phần cuối)

Siêu sinh (Phần 1)<BR /><I>Truyện ngắn của Phạm Thuận Thành</I> ảnh 1
Minh họa của Kim Duẩn

Kinh Bắc hai tướng đàn bà
Vợ ba Đề Thám, vợ ba Cai Vàng
                      (lời hát xẩm chợ Kinh Bắc)
 
(*) Không phải là lột xác mà là thay đổi hoàn toàn. Đúng, nàng thay đổi hoàn toàn, thay đổi từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Mái tóc dài như tiếng ngân Quan Họ bị cắt không thương tiếc, chỉ có mùi hương sả hương lá chanh hương bồ kết là không cắt được. Tóc cắt xong thì không còn là khuôn mặt tiểu thư quận chúa đẹp xinh nữa mà chỉ còn là cái sọ người. Y phục cũng thay đổi. Nhung lụa thay bằng giáp trụ rồi lại thay bằng nhung lụa để nàng ra dáng tiểu thư quận chúa đẹp xinh, và bây giờ là nâu sồng, chỉ nước da trắng hồng nõn nà mỡ màng là không lột thay được. Tiếng nói cũng thay đổi. Không còn là thủ thỉ tâm tình, không còn là quát thét ra lệnh, không còn là ru hỡi ru hời nữa, mà là một giọng nói đều đều vô cảm và những lời rất vô nghĩa với người bình thường mô Phật mô Phật mà chính người nói cũng chẳng hiểu ý nghĩa mô Phật là gì. Cứ nói. Người ta ở đây đều nói thế cả. Mô Phật. Chỉ có đóa hồng hàm tiếu phát ra giọng nói là không đổi. Quan trọng nhất là suy nghĩ cũng thay đổi. Không còn hào khí giành lại ngai vàng mấy đời nối nhau nổi dậy mà chưa giành lại được. Không còn sục sôi báo thù cha báo thù chồng báo thù nghĩa sĩ tử trận nữa. Mà là cam phận mô Phật. Suy nghĩ thay đổi nhưng bộ óc người thì không thay đổi được. Nàng chịu bỏ tất thảy để thay đổi bản thể mình. Chiến đấu không phải việc của đàn bà. Đàn bà là biểu tượng yên bình, là chỗ dựa của yên bình. Còn nàng là đàn bà, vậy nàng đi tìm yên bình cho mình ở chỗ mô Phật.

Ngày nào xã trưởng cũng đến xem nàng có thực mô Phật không vài lần. Xã trưởng đang lên. Dám sai trương tuần rào làng rấp cổng chống lại đoàn quân hùng hậu. Đáng biểu dương Mỹ tục khả phong và đã được đức vua ngự bút phong biển biểu dương. Đáng được hàm cửu phẩm văn giai và đã được ban cửu phẩm văn giai. Vinh thân vinh hương đáng lắm. Cái làng cô độc giữa biển lúa đã cầm chân đoàn quân để đại tướng Nguyễn Tri Phương điều binh tiêu diệt chỉ trong một trận huyết chiến không cân sức. Quân nghĩa chỉ có thể đánh lớn ở miền rừng căn cứ, thất thế thì rút vào rừng sâu núi đỏ, yên yên lại kéo nhau về hợp thành quân đội. Giữa đồng lúa mênh mông quân nghĩa chỉ còn nước chết. Chủ tướng Cai Vàng cũng chết trong đám loạn quân. Ngọc rắn ngọc trăn cũng chỉ hiệu nghiệm nơi rừng núi như con rắn con trăn có đất rừng dụng võ. Nàng dẫn quân cứu viện đến không kịp. Viên đại tướng đánh tốc chiến quá. Nàng ôm xác chồng đòi báo thù. Nhưng đánh ai, chẳng lẽ quân nghĩa lại chém giết dân lành. Mất chủ tướng nàng đành ra lệnh bãi binh, ôm con về chính cái làng làm tan rã cả một đoàn quân ấy xin mô Phật. Đại tướng Nguyễn Tri Phương bằng lòng, nhưng yêu cầu ngày nào xã trưởng cũng phải đến kiểm tra, mỗi tháng một lần nàng phải đến dinh tổng đốc trình diện. Con gái phải giao cho xã trưởng nuôi như con, nghĩa là nàng buộc phải gắn số phận mình với người anh hùng làng kia. Xã trưởng vừa sợ nàng nổi đóa báo thù, vừa thích ngắm nhìn khuôn mặt tiểu thư quận chúa đẹp xinh, dáng người thắt lưng ong đang chớm sang tuổi băm chín chắn, vừa phục người con gái đẹp xinh mà võ nghệ cao cường tài trí hơn người, vừa muốn thể hiện oai quyền trấn ngự viên nữ tướng hùm thiêng sa hố. Mặc xác xã trưởng nghiêng ngó nàng chỉ một mực mô Phật. Nàng mô Phật cho lòng mình yên bình và cho cả xã trưởng yên tâm vững dạ. Mô Phật đủ cứu vớt chúng sinh, đủ làm cho nước sôi nguội lại, đủ làm cho lửa cháy lụi tàn, đủ làm cho dục vọng không còn sức quẫy đạp.
 
(*) Tư tưởng nhất thống thiên hạ bị kìm nén quá lâu ngày quá lâu đời nên nó lặn vào trong từng đường gân thớ thịt thành truyền kiếp trong dòng giống nhà nàng. Vẫn ngồi trên ngôi cao nhất, chú ngoài chúa trong xưng phục nhưng từ khi chưa phục quốc đã chỉ là hư vị không quyết được điều gì. Đến quyết từ bỏ ngôi cao cũng không xong, chạy trốn thì bị bắt về cho chén rượu độc. Kẻ dưới sợ mưu phản, sợ kẻ khác lợi dụng cái danh hoàng triều chính thống đánh lại. Thế tử kém một bậc không được ngồi ngang mâm thì thế tử bẻ gãy đũa ra tay hạ sát thái tử. Cúc cung nghe lời thì phải lấy vợ lại cô quận chúa đã có bốn con hoặc giả ngây giả ngô có chúa lo hộ rồi ta chỉ biết gật theo ý chúa thôi. Rõ từ lâu chỉ là ông bụt cho chúa thờ để chúa được ăn oản. Ngồi trên thiên hạ chỉ để xem người ta chia nhau thiên hạ của mình. Ức không. Ức quá đi chứ. Đời nọ truyền đời kia tâm nguyện nhất thống thiên hạ. May quá có Bằng công đem loạn quân Tây Sơn ra giúp lật đổ ách chuyên chế độc tài gia đình trị của họ Trịnh đã án ngữ vững chắc mấy trăm năm. Nhưng khổ thay, cái ách quá nặng đã ngấm vào máu thịt mọi kẻ có quyền mất rồi, đuổi hổ cửa trước lại rước beo cửa sau mà thôi. Bằng công vào phủ ngồi lập tức ti toe làm chúa, đến nỗi dân Tây Sơn cũng không chịu nổi. Tây Sơn đem quân ra thì nhớ câu ta trăm trận trên lưng ngựa mới đoạt được thiên hạ sao có kẻ cứ ngồi không mà ở trên cao là thế nào. Câu nói của Thái tổ nhà nàng sau hội thề Đông Quan đấy. Câu nói ấy bây giờ là chúa Tây Sơn nói cũng chẳng có gì đáng phàn nàn nổi. Hoàng đế Chiêu Thống tuổi trẻ tài cao chí lớn đã làm cuộc nhất thống thiên hạ dù phải bôn ba hiểm nguy năm tháng nơi rừng hoang đồng nội ngoài cung cấm. Chết mục xác nơi đất khách quê người mà trái tim đầy uất hận truyền kiếp mấy trăm năm không thể tan rữa được. Đúng là vị hoàng đế chí lớn.

Đến khi cha nàng lớn lên chẳng còn vương vị, chẳng còn bổng lộc, chẳng còn văn thần võ tướng, chỉ còn thanh gươm và cái ấn ngọc truyền quốc với ý chí nhất thống thiên hạ ngấm vào đường gân thớ thịt không thể gột ra. Vẫn quy tập móc nối. Thần tử người quá già, người ra làm cho triều mới, quanh vị thân vương chẳng thấy có nhân tài hào kiệt. Mấy tay ngổ ngáo đã là tráng sĩ. Đến khi có thầy đồ hay chữ thất sủng ở kinh thành về dạy học ở Quốc Oai chịu ra làm quân sư thân vương liền phất cờ trung hưng phục quốc. Lê triều Mỹ Lương chẳng được mấy ngáp. Nàng đang tuổi bẻ gãy sừng trâu cũng được cử làm tướng đánh thắng liền mấy trận. Triều đình cử danh tướng Nguyễn Tri Phương đến. Tướng như nàng cũng nghênh địch như thường. Tướng địch đến chẳng lẽ tướng ta không nghênh chiến. Đường gươm của nàng biến hóa là thế nhưng không địch nổi một đao của tướng địch, cả người lẫn ngựa ngã quay lơ trước trận. Danh tướng túm tóc tướng giặc thấy chỉ là con bé mặt non choẹt thì tha cho về bảo chủ tướng cử đại tướng ra đánh một trận cho hả kẻo mang tiếng danh tướng Nguyễn Tri Phương vào nam ra bắc trăm trận trăm thắng. Nàng thu quân về trận nói lại lời tướng địch. Thân vương chủ tướng gầm lên xách đại đao lên ngựa, phía sau là quân sư thất sủng. Trước trận quân sư giảng đạo lý thuyết phục tướng địch quay giáo về với Lê triều làm khai quốc công thần dại gì đi giúp tôi thần của Lê triều thoán vị chủ cũ. Tướng địch là người có học, hiểu đạo lý đáp rằng thái tổ triều ta trăm trận trên lưng ngựa mới được nước từ tay giặc Tây Sơn, còn nước của nhà Lê đã mất từ lâu sao bây giờ còn đòi. Triều ta luôn tôn trọng triều cũ có bắt bớ trả thù người nào đâu, trừ những kẻ đã cúi lạy giặc Tây Sơn. Thôi thầy biết điều thì về mà bái hoa mai, chủ tướng biết điều thì về cày cuốc ta tha cho, coi như các ngươi thao luyện dân quân xin giúp triều đình lên ải bắc tiễu phỉ cờ đen cờ vàng phương bắc thất trận tràn sang. Quân sư chủ tướng không biết nói sao. Chủ tướng xông ra múa đao coi như thao luyện cùng đại tướng triều đình. Đại tướng tưởng chủ tướng giặc ngoan cố cho một đường đao đầu bay lông lốc dưới chân đồi Mỹ Lương. Quân sư thầy đồ kêu thét lên đừng đánh, chủ tướng xin hòa rồi, ngài nghe ra rồi, ngài chỉ muốn thao luyện quân mã thôi. Đại tướng Nguyễn Tri Phương đành bắt một tên lính cho mặc quần áo quân sư đem chém, còn tha hết mọi người về quê làm ăn. Quân sư thầy đồ thì xuống tóc mô Phật, vĩnh viễn mai danh ẩn tích, vĩnh viễn sám hối trong giáo lý Như Lai.

(Số sau đăng hết)

    Nổi bật
        Mới nhất
        Siêu sinh (Phần 1)<BR /><I>Truyện ngắn của Phạm Thuận Thành</I>
        • Mặc định
        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO