PHONG
Yên rất hay đi uống bia với hội con trai ở cùng nhóm. Con gái văn phòng đi uống bia giờ không lạ. Nhưng Yên thường chủ động rủ cả bọn ra quán. “Sao không rủ Thu?” Phong hỏi. Yên hờ hững, “Con mẹ ấy nghiện việc. Ngày nào cũng cắm mặt vào máy tính đến tám giờ tối thì thằng nào lấy cho”.
Khác với vẻ khô khan của Thu, Yên da trắng, ngực to, môi cong, mắt lúng liếng. Yên có mặt chỗ nào là không khí tưng bừng chỗ ấy, làm mọi người cứ nghĩ Yên là trưởng nhóm tài chính chứ không phải Thu. Hồi Phong mới đi Tây về, làm trưởng nhóm nghiên cứu, Yên đã rất hưởng ứng các vụ ăn chơi do anh bày ra. Hội bia này toàn tầm cùng tuổi, cả hai đứa kỹ thuật viên có vợ con vẫn sống như thanh niên, uống đến nửa đêm về chẳng sao. Nhưng dưới mắt Yên, bọn con trai ấy ăn hại. Trừ Phong ra. Khác với các trưởng nhóm khô như ngói hoặc cau có ra cái vẻ lãnh đạo Tây học, Phong hay tếu táo đùa cợt. Thu khó chịu, “Đùa thô”. Cuối ngày thứ sáu, Yên xông vào phòng Phong, phanh cúc áo ngực ra, khúc khích cười, “Anh ơi, mình hại đời nhau đi”.
Minh họa của Nhật Song |
Tất nhiên là Phong chẳng dại. Đùa tí cho vui thôi. Yên vẫn cười, vẫn uống bia như không có gì xảy ra. Đi hát karaoke, Yên chẳng biết đùa hay thật, ngồi rịt vào cạnh Phong, tay đi lạc lung tung. Phong chẳng vừa, cũng cấu véo lại, ý muốn bắn tín hiệu chỉ đùa thôi đấy. Chỉ đến lưng chừng thôi nhé, không làm gì quá xa. Mắt Yên cứ long lên sáng như mắt mèo. Phong về đến nhà lúc hai giờ sáng, áo sực mùi nước hoa của Yên.
Đầu tuần sau, Phong đến cơ quan thấy thiêu thiếu gì. Cả ngày làm việc bận rộn vẫn chừa ra một cảm giác trống. Mãi đến lúc ăn trưa, anh mới nhận ra là Yên vắng mặt. Chị Hoa nhân sự thông báo, Yên xin nghỉ để chuẩn bị lấy chồng. Lấy chồng? Chị chỉ biết cô này xin nghỉ một ngày thôi. Phong thấy hoang mang tợn. Thế những lần lả lơi, đùa cợt? Vừa mới ba hôm trước là gì? Rồi đâm bực.
Cả hội uống bia thì bỗng dưng buồn, mơ hồ nỗi lo nhóm vui vẻ từ nay tan tác.
**
“Đây là Trác, anh xã tương lai của em”. Yên vẫn điệu cười khanh khách khi dắt tay chồng sắp cưới vào quán bia. Phong và bốn đứa còn lại to mắt lên nhìn “tình địch”. Yên nhanh tay phát thiếp cưới cho cả bọn. Đến chỗ Phong, Yên nhìn xoáy vào mắt anh. “Anh là phải đi đưa dâu nữa đấy nhé. Tiễn người yêu về nhà chồng chứ lị”. Yên cười khanh khách, bíu lấy tay Phong. Chồng chưa cưới của Yên cười ha hả, nâng cốc lên giục cả hội “keng cái nào”. Phong bị cuốn vào không khí chộn rộn, nhưng vẫn kịp nghĩ. “Mình là người yêu của nó bao giờ?”
Trác tướng mạo to lớn, cổ đeo vòng xích vàng, kiểu dân đi đường dài, rất hợp với phong cách ồn ào của Yên. Không rõ tuổi bao nhiêu, xưng tôi với Phong ngay từ đầu. “Nói thật với Phong, tôi đã qua nhiều nghề lắm, từ lái xe chở hàng ở Nga đến bán quặng. Đi đào vàng tôi cũng đã, ở khách sạn năm sao tôi cũng từng”. Trác nói réo rắt như ngâm thơ. Yên cười phớ lớ, nháy mắt với Phong. “Văn chưa”.
Bia xong, cả hội rủ nhau đi hát karaoke. Cái xe hơi đen bóng tế nhị đỗ ở bãi xe ngã tư bên cạnh. Trác gọi thêm bạn, một gã người gầy quắt, môi thâm. Thằng Lộc có vẻ khó chịu, quay sang lầm bầm với Phong. “Anh ạ, chồng con Yên bựa. Bạn thân gì như cô hồn”. Cách chọn bài khá lạ. Anh Trương Chi, tiếng hát vọng ngàn xưa còn rung… Phong tròn mắt nhìn gã đàn ông to như con gấu nỉ non. Trong tình yêu quê hương có một tấm lòng, dành cho em người mà anh yêu quý vô cùng… Đến đoạn này, Trác đặt tay lên ngực trái, hướng về phía Yên. Hội con trai rú lên, vỗ tay đôm đốp. Yên cười khanh khách.
Khi Trác đã đi sang đường để đánh xe tới đón, Yên huých tay Phong. “Vẫn còn kịp đấy”. Phong thúc đầu gối vào khuỷu chân cô từ phía sau, làm cô khuỵu xuống. “Chờ hôm cưới sẽ đứng lên phản đối rồi rủ nhau trốn nhé”. Yên cười nhẹ, “Sao không ngay và luôn đi”.
Nhưng cũng chỉ nói thế. Rồi ai về nhà nấy. Thật ra cũng chẳng biết là Yên rút cục ở đâu, Chị Hoa kể hình như Trác chưa mua nhà, hai đứa đi thuê một căn hộ ở bãi An Dương, hôm tới đón dâu về đấy. Mỗi ngày lại lộ thêm một thông tin bất lợi về cuộc hôn nhân. “Thế tóm lại là chồng nó quê đâu?” Thu bực bội vì nỗi mình là sếp trực tiếp mà không nắm được tình hình. Chị Hoa thì thào, “Thanh Hóa”. Lộc thắc mắc, “Sao hôm nọ hát toàn bài về vùng mỏ?”
Thằng Lộc cũng thành nguồn tin cho Phong. “Mỗi hôm đi một xe. Hôm nay thấy đi một con Mẹc. Hay là dân đi đòi nợ thuê nhỉ”. Thằng Minh cười khẩy, “Khéo là ông lái xe thôi”.
Mọi người đoán già đoán non. Phong cười, “Thì hỏi thẳng đương sự xem nào”. Thu nhấp nhổm rình lúc Yên đến, bức xúc hỏi về Trác. Yên trả lời đầy vẻ ngạc nhiên. “Anh ấy có công ty xây dựng, làm ăn chung với mấy người bạn mà”. Nói rồi Yên hối hả xin về để đặt cỗ cưới. Mọi người có vẻ xuôi xuôi. Thu vẫn không dễ đầu hàng, “Làm công ty xây dựng mà lại phải thuê nhà?” Chị Hoa gạt đi, “Thôi, nó lấy chồng thì phải tự chịu trách nhiệm với quyết định của nó. Bọn mình bàn được cái gì? Chả liên quan”.
Thu mím môi, “Liên quan đấy. Nó vay em tiền”. Cả hội xúm lại. “Nhiều không?” “Cũng vài chục triệu”. Nói rồi Thu nhìn xéo sang chỗ Lộc. Thì ra Yên vay lung tung mỗi người một ít, có lẽ chỉ trừ chị Hoa và Phong. Tình hình xem ra không đơn giản như mọi người vẫn tưởng.
**
“Bố mẹ chú rể sao trẻ thế nhỉ?”
“Đâu, đấy là hai người họ hàng đại diện nhà trai. Cái Yên bảo bố chồng mất rồi. Mẹ chồng đang ở Nga với anh trai mà”.
“Thế cưới con cũng không về được một chuyến?” Chị Hoa lắc đầu chê trách.
Sự lèo tèo của đằng nhà trai ở đám cưới càng khiến cả hội bán tín bán nghi về tính “chính danh” của Trác. Tương phản với sự lo lắng của đồng nghiệp, Yên cười nói rộn ràng, tay cầm cốc bia, tay xách vạt váy đi bên cạnh Trác quanh phòng cưới, theo sau là bố mẹ cô dâu. Đến bàn của hội cùng văn phòng, chị Hoa nghiêng đầu ngắm cô, “Thế là gạo đã thành cơm rồi nhỉ”. Mẹ Yên diện áo dài nhung huyết dụ, hân hoan chắp tay. “Gạo nhà này mà nấu chậm tí nữa có mà mốc hết”. Yên cười xóe lên, “Mọi người xem, có phải là mẹ em đã lên kế hoạch đuổi bằng được em ra khỏi nhà không?” Cả bàn cười trừ. Yên lách qua hai hàng ghế, đến chỗ Phong đúng lúc thợ chụp ảnh giơ máy lên. Yên thì thào với Phong, “ba mươi chưa phải mồng một nhá. Vẫn kịp đấy”. Phong hơi hồi hộp, anh có cảm giác là cả bàn đã nghe thấy hết. Nhưng ai nấy đã chú tâm vào món cá sốt ngũ liễu vừa được rưới nước xốt.
Phong vẫn theo xe đưa dâu về tận chỗ Trác và Yên thuê. Căn hộ tuềnh toàng, quần áo vẫn chất trong mấy cái va li chưa dỡ ra. Chị Hoa chép miệng, “Như tập thể nhà binh”. Thu nhíu mày, nhìn quanh, rồi giục mọi người ra về. Yên quơ tay giật cái màn đính nơ hồng, quay xuống, “Mọi người uống nước đã, đợi anh Trác đi mượn ấm”. Mọi người vờ như không nghe thấy, lố nhố tiến ra cửa.
Yên nháy mắt với Phong, “Có cần chìa khóa xơ cua không em đưa?” Phong lúng túng. Yên dúi một cái chìa vào tay Phong, nhìn xoáy anh rồi cười phá lên, cố ý cho cả hội lúc này đã ở cầu thang bên dưới nghe thấy, “Thôi bai bai cả nhà, em đi nấu gạo thành cơm đây”. Chuỗi cười lanh lảnh vẫn vẳng xuống tai cả nhóm. Chị Hoa rùng mình, “Con này có điệu cười như ma làm”. Phong giữ cái chìa khóa trong tay, lành lạnh nhơm nhớp. Anh đánh rơi keng một cái xuống sàn. Phong chống chế, “Cái chìa khóa cổng thế nào lại rơi khỏi chùm”. Thu nhìn anh nghi hoặc.
**
THU
Mấy tháng nay, Thu nhận thấy Yên làm việc không tập trung. Số liệu nhầm loạn cả lên. Thu bực bội vô cùng. Đang phải bù đầu với đánh giá nhân sự giữa năm mà giờ cái con này giở quẻ. Chị Hoa liếc đống tài liệu, cúi xuống thì thào, “Nó nghén đấy”. Thu sửng sốt, hé mắt nhìn về phía dãy bàn của nhóm mình. Chị Hoa đứng bên cạnh, phân tích, “Mày ngồi làm cùng nhóm mà không thấy bụng nó lùm lùm lên rồi à. Da thì xanh thế kia. Tao thấy nó đi toa let mấy lượt rồi đấy. Chắc nôn”.
Thu bật cười, bà này quá mẹ chồng. Đúng là cô bận quá, không để ý gì xung quanh. Nhưng Thu cũng tự kiểm điểm, mình hơi xa cách với đồng nghiệp thật. Có lẽ nên quan tâm giúp đỡ Yên hơn. Cô sực nhớ hôm qua thấy Yên nói điện thoại rất lâu với ai đấy ở hành lang, lúc vào mắt đỏ hoe. Thu bận đi họp nên quên khuấy không hỏi.
Thu vẫn duyệt cho Yên được tăng lương. “Phải giữ gìn cẩn thận trong ba tháng đầu nhé. Phải bảo chồng đưa đón chứ?” Yên mệt mỏi, “Chồng em đi công trình bên Lào mấy tháng mới về”. Trong đầu Thu xoẹt ý nghĩ, “Thế mấy tháng mày ăn uống… một mình à?” “Cuối tuần mẹ em ở Quảng Ninh lên”. “Giỏi, cứ như vợ bộ đội ngày xưa, chồng về phép là có chửa liền”. Yên cười ranh mãnh, nhưng Thu lại thấy lo lắng kinh khủng. Nhà Yên có mỗi hai chị em gái, đứa em đang học đại học, chẳng biết gì. Giờ đi khám rồi ốm đau này nọ, phải có thằng đàn ông đưa đi chứ? Hỏi về Trác thì lần nào Yên cũng vòng vo, hết bảo chồng em sắp về rồi lại bảo sắp mua nhà. Chị Hoa sốt ruột, vặn vẹo, “Thế ảnh nhà đâu? Hợp đồng giao nhà đâu?” Yên vui vẻ rất khả nghi, “Nhà trả góp, năm sau mới giao nhà mà chị”. Cả bọn còn lại lườm nhau, thế thì món tiền Yên vay mua nhà còn lâu mới đòi được.
Đột nhiên Thu chăm chăm nhìn. Trên tay Yên có vết thâm. Cô rụt tay lại, bất thần cau mặt nhưng rồi ngay lập tức đổi thái độ, cười ồn ào, “em bị đập vào cạnh bàn ấy mà”. Chị Hoa lườm, “Thật không? Hay chồng đánh?” “Gớm, cái bà này toàn bi kịch hóa vấn đề. Chồng em cũng hay nắm tay vợ sôi nổi vụng về lắm”. Chuyện nhạt mà giọng Yên lanh lảnh tưởng không có gì sống động bằng. Thu nghĩ có gì uẩn khúc.
Sau khi xem lại những ngày nghỉ và thư từ công việc của Yên, Thu bỗng dưng nảy ra ý nghĩ xâu chuỗi các sự việc. Cô điền tất cả những gì liên quan đến Yên vào phần mềm quản lý. Nó cho ra một kết quả không làm cô bất ngờ.
Nhưng Thu ngại. Chị Hoa tỏ vẻ từng trải, “Ba mặt một lời”. Chị Hoa tìm cách mời Phong và Yên vào phòng. Chị nói gần nói xa, “Hai đứa có gì với nhau thì bảo để bọn tao còn giúp”. Yên khúc khích cười. Phong hơi sửng sốt, có lẽ vì sự quan tâm. Thu thấy chị Hoa giống cán bộ hòa giải, bỗng nhiên thấy mình thật dở hơi.
Yên cắn một miếng cóc chín, nhồm nhoàm nói, “Đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai. Đã có thai thì đừng hỏi ai là bố cháu, anh nhở”, rồi đưa tay véo má Phong một cái. Phong cũng chỉ cười bí hiểm, càng làm Thu nghĩ mình hớ. Chị Hoa dặn không được nói gì với ai nữa. Thu nhét bản tổng kết vào máy hủy tài liệu.
Trưa hôm sau, Thu vừa ngồi vào bàn, mở hộp cơm ra, chị Hoa xộc vào khoang. “Mày chẳng giữ mồm cho nó gì cả”. Thu nhướn mày, “Sao lại là em? Em đi họp từ sáng đến giờ”. Nhìn ra khung cảnh xung quanh, Thu đã hiểu cơ sự. Yên đang bị mấy cô gái vây quanh. Cô cười ranh mãnh, “Khổ lắm, không phải chồng em thì anh Phong chắc?” Cả đám ồ lên, “Thảo nào…” Chị Hoa trợn tròn mắt, quày quả đi về chỗ, “Bó tay với các cô”.
Cả cơ quan râm ran đồn đại cái bầu của Yên là kết quả của Phong. Chồng con Yên có vẻ giang hồ lắm, chẳng may đến tai nó thì phiền. Phong chỉ nhún vai, “Ngu gì mà nuôi tu hú đẻ nhờ”. Thu giận kinh khủng, sao lại có thể có giọng điệu khốn nạn thế. Đã vậy, Thu không thèm giúp gì nữa. Cô chẳng thèm nhìn mặt Phong, trừ bất đắc dĩ trao đổi công việc, lạnh lùng và cộc lốc. Chị Hoa uất ức, “Phải làm cho ra nhẽ chứ”. Làm kiểu gì khi nạn nhân vui hơn hớn thế kia. Hỏi thì nguây nguẩy “em ổn mà”. Đã thế mặc xác.
Cứ thế mấy tháng trôi qua. Ngày Yên đi đẻ, mấy chị em rủ nhau vào viện thăm. Yên sinh con trai, nằm thu lu trên cái giường hai bà bầu nằm ghép. Đứa em gái Yên đeo kính cận dầy cộp, đang ngồi dí mắt vào chơi game trên điện thoại ở cuối giường. Thu thoáng ân hận. “Đã ăn uống gì chưa?” “Đang đi mua cháo rồi chị ạ”.
Phong xách cặp lồng vào phòng. Cả bọn giật mình. Chị Hoa nhìn Thu ý nhị, nở nụ cười không giấu vẻ hài lòng. Thu ngượng ngượng khi cất lời hỏi thăm Phong. Yên nhắc em gái, “Đi học xong thì về dọn nhà cho chị nhé. Anh Phong đưa chìa khóa cho nó với”. Cả bọn im lặng nhìn Phong gỡ cái chìa khỏi chùm móc ở đỉa quần. Thu nén tiếng kêu “a” khi nhớ lại lần cuối gặp ở hôm cưới Yên.
Chẳng còn biết làm gì, mấy người phụ nữ chuyền nhau bế đứa bé sơ sinh, thi nhau nựng rồi khen giống mẹ. Thu nghĩ, cũng chẳng biết giống ai, chả nhẽ khen giống bố. Yên cười vui vẻ, “Hôm nào bố cháu về, nhà cháu làm đầy tháng, mời các bác đến đánh chén món Lào ra món Ý nhé”.
Thế là thế lào?